Tập 129
Sau khi đưa Tăng Kỳ Duệ xuất cung, Thành Nghị cùng Tăng Tiêu đi về phía Nam Tam Túc.
"Lúc trước nghe nói Duệ Vương sắp xếp hôn sự cho ngài, nhưng ngài từ chối."
Thành Nghị tò mò liếc nhìn bảo bảo ấm áp.
Tăng Tiêu năm nay tròn hai mươi tuổi, tính tình vẫn dè dặt như hồi còn nhỏ, có nhiều điều giấu kín trong lòng không chịu nói ra.
Thành Nghị chỉ lo hắn đã có người mình thích, bởi vì không nói ra mà bị mất nhân duyên.
"Ừm."
Tăng Tiêu nghiêm trang gật gật đầu:
"Ta nói đại ca đừng quá bận tâm, ta tạm thời chưa muốn thành thân."
"Cũng phải, ngài tuổi tác còn nhỏ."
Thành Nghị nói.
Tăng Tiêu nhướng mày nói:
"Có lẽ tới già ta vẫn không muốn thành thân. Nhị ca không phải là không thành thân sao? Ta cũng có thể tu đạo có phải hay không?"
"Tại sao lại nghĩ như vậy?"
"Tại sao nhất định phải thành thân? A Hoa hi vọng ta thành thân lắm sao?"
Tăng Tiêu dò hỏi nhìn Thành Nghị.
"Không phải ta muốn ép ngài thành thân."
Thành Nghị nói:
"Ta lo lắng ngài đã có người mình thích, lại không tiện mở miệng."
"Ồ?"
Tăng Tiêu quay đầu nhìn Thành Nghị, mím môi cười, đôi mắt cong cong như hình trăng lưỡi liềm, nửa đùa nửa thật nói.
"Bị ngươi nhìn thấu?"
"Thật sự có?!"
Thành Nghị mở to mắt.
"Vậy tại sao không trực tiếp nói cho đại ca ngài biết? Mẫu phi ngài hiện tại không giúp ngài thu xếp, chỉ có thể dựa vào..."
"Có người mình thích thì cần phải thành thân sao? Nếu như thành thân vi phạm lễ pháp thì sao?"
Tăng Tiêu có chút nghiêm túc nhìn Thành Nghị.
"Cái đó có gì trái với lễ pháp?"
Thành Nghị cau mày hỏi:
"Nàng thân phận ti tiện sao?"
"Không phải."
Ánh mắt Tăng Tiêu lóe lên một chút mất mát.
"Vậy ngài lo lắng cái gì?"
Thành Nghị cuống lên:
"Nàng bao nhiêu tuổi? Ngài nói trái lễ pháp, hay là người ta đã thành thân rồi!"
"Bao nhiêu tuổi không quan trọng, ta biết không được, nhất định sẽ không được chấp nhận. Cho nên ta dự định cùng Nhị ca tu đạo, được không?"
"Có được hay không cũng phải thử xem mới biết a!"
"Ngươi muốn ta thành thân như vậy sao?"
"Không phải. Ngài nếu giống bệ hạ thanh tâm quả dục, ta đương nhiên sẽ không lo lắng việc hôn nhân của ngài. Nhưng ngài hiện tại có người mình thích, sao có thể do dự không quyết định. Nếu bỏ lỡ, ngài sẽ hối hận, sống cô đơn đến chết."
Tăng Tiêu mỉm cười, khuôn mặt thanh tú của Thành Nghị phản chiếu trong đôi mắt nai của hắn:
"Bản Vương sống cô độc cuối đời sao? A Hoa cũng không quan tâm ta nữa?"
"Ta không phải ý tứ này."
Thành Nghị cau mày nói:
"Ta và Điện hạ..."
"Có những lời này của ngươi là đủ rồi."
Tăng Tiêu cười ngắt lời hắn:
"Cuộc đời có một tri kỷ sẽ không cô đơn."
Sau khi xuất cung Thành Nghị vẫn luôn suy nghĩ về lời nói của bảo bảo ấm áp.
Tiểu tử này đến tột cùng đang nghĩ gì?
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cậu còn lớn hơn bảo bảo ấm áp một tuổi rưỡi, mà vẫn chưa kết hôn, sao có quyền lo lắng chuyện chung thân cả đời của người ta?
Kết hôn là một điều rất lạ. Khi chưa tới, chúng ta có đủ thứ mộng tưởng đẹp đẽ, nhưng khi đến rồi, chúng ta lại cảm thấy lo lắng và chối bỏ không tả xiết.
Ông ngoại Chu Xung cùng mẫu thân Chu Nhụy cũng lo lắng việc thành thân của cậu, dự định tìm mai mối, đều bị cậu dùng công vụ bề bộn không thoát thân được uyển chuyển từ chối.
Cậu đang sợ cái gì chứ?
Giống như khi đối mặt ánh mắt ngưỡng mộ của A Châu, Thành Nghị mới phát hiện mình đối với sự yêu thích của A Châu chỉ dừng lại ở thưởng thức và hiếu kỳ. Chưa từng cảm nhận được những tia lửa và phản ứng hóa học như trong mấy phim tình cảm đã xem trước đây.
Người cậu thực sự thích còn chưa có xuất hiện.
Trở lại Chu phủ, người hầu vội vàng mời Thành Nghị đi gặp lão gia.
Cậu vừa bước vào đại sảnh đã thấy ông ngoại cau mày nói.
"Lập tức đi ngay, đi gặp Lý lão thái thái."
Lý lão thái thái bệnh nguy kịch.
Năm tám tuổi, tại chùa cậu dùng thân bảo vệ lão thái thái. Người trưởng bối duy nhất trong Lý gia luôn yêu thương cậu đang bệnh nguy kịch.
"Sao đột nhiên như vậy?"
"Lớn tuổi rồi mọi chuyện đều khó lường. Lão thái thái ngã một cái, sau khi tỉnh lại, nửa người không thể động."
Là đột quỵ!
Thành Nghị nhanh chóng chạy tới Lý phủ, và được người hầu vội vàng dẫn tới chính viện.
Trong và ngoài phòng đều có người đứng. Nhìn thấy Thành Nghị đến, có mấy người thù ghét, có mấy người khinh bỉ, có người khách khí lễ phép, thậm chí còn nhường đường cho cậu.
Đại bá Lý gia là quan lớn triều đình, tất nhiên biết Hy Vương bất cứ lúc nào cũng có thể đăng cơ. Người trong Lý phủ cũng đều biết Hy Vương rất sủng thư đồng Thành Nghị.
Đối mặt với quyền lực, mọi hận thù đều có thể giải quyết được, tùy vào việc bạn có thể gạt bỏ thể diện và lòng tự trọng hay không.
Lúc trước ông ngoại của Thành Nghị được rửa sạch oan khuất về nội vụ các nhậm chức, Chu Nhụy mượn uy thế cha đẻ cắt đứt mọi quan hệ cùng Lý gia, còn đem Thành Nghị mang đi.
Bởi vì lúc đó Thành Nghị còn nhỏ nên Lý gia không có ác cảm gì với cậu, họ chỉ muốn xóa Thành Nghị khỏi gia phả họ Lý để chọc tức Chu Xung.
Đây là việc ngu xuẩn nhất Lý gia từng làm. Có trời mới biết thế trận đã đổi chiều, hiện tại lại hướng về Hy Vương lập dị.
Thành Nghị hiện tại quả thực là người có năng lực. Ai không biết Hy Vương nghe tin tưởng thư đồng này nhất?
Đại bá trước nay vốn đức cao vọng trọng trong Lý gia. Thành tựu ông ta liều mạng xây dựng nửa đời nhưng không ngờ bị tiểu tử Thành Nghị cưỡi hắc mã Hy Vương vượt qua dễ dàng, trong lòng thật khó chịu muốn chết.
Hy Vương cũng là một người tính cách khó chiều, bọn họ căn bản không nghĩ ra được cách nịnh nọt.
Đại bá Lý gia muốn mượn cơ hội lần này, kéo gần quan hệ với Thành Nghị, thấy sang bắt quàng làm họ. Vừa thấy Thành Nghị được dẫn vào cửa, ông ta liền tự mình tiến lên vừa khóc vừa kéo tay Thành Nghị.
"Cháu trai ngoan đã đến, lão thái thái mới rồi còn gọi tên của cháu."
Thành Nghị không hề có ý khách khí với ông ta, bước nhanh đến mép giường, quỳ một gối xuống nhìn người già nằm trên giường.
Cậu lúc trước vẫn thường thăm viếng lão thái thái, sau này bởi vì Tam hoàng tử cùng Thái tử tranh đấu, người người cảm thấy bất an. Cậu là thân tín của Thái tử, không dám liên lụy Lý gia, đã hơn nửa năm chưa tới thăm lão thái thái.
Không ngờ người già lại thay đổi nhanh như vậy. Lần trước gặp nhau, bà dù tuổi cao nhưng vẫn mạnh khoẻ, dồi dào sức lực, nhưng bây giờ thực sự là...
Mũi Thành Nghị cay cay, nước mắt từng giọt rơi trên mép đệm giường.
Cậu nhìn khuôn mặt bà đang ngủ say như một cái cây khô héo hắt. Trong lòng mong bà mở mắt nghe lời xin lỗi của cậu, nhưng cũng mong không quấy rầy giấc ngủ của bà để bà có thể hồi phục.
Tuổi thọ của Lý lão thái thái được kéo dài hơn mười năm, chuyện này chỉ có Thành Nghị biết.
Mà Lya lão thái thái giống như cũng cảm giác được cái gì. Bà đã dùng mười năm tuổi thọ dư thừa của mình để hết lòng yêu thương đứa cháu nội trai con vợ lẻ.
Ngay cả khi Tam hoàng tử dùng quyền lực gài bẫy ông ngoại Chu Xung của Thành Nghị, chính bà là người không quan tâm sự phản đối của mọi người và viết một bức thư yêu cầu đưa Thành Nghị vào gia phả Lý gia. Bà không muốn đứa cháu trai ngoan của bà bị dính líu đến Chu Xung bị buộc tội và kết án.
"Bà nội... cháu trai bất hiếu..."
Thành Nghị không thể kìm nén được nỗi đau trong lòng mà bật khóc.
Đại bá ở bên cạnh nói bóng gió an ủi cậu:
"Bà nội ở trước mặt chúng ta luôn khoe khoang về cháu nội của mình. Bây giờ cháu trai của chúng ta có tương lai tươi sáng, sao có thể nói là bất hiếu? Nói là rạng rỡ tổ tông cũng không quá đáng. Nếu sau này cháu có thể giúp đỡ nhiều thành viên trong gia tộc thăng tiến, cũng không uổng công bà..."
Thành Nghị muốn che lỗ tai.
Không hiểu sao con ruột của bà lại có thể bận rộn mở đường cho sự nghiệp bản thân trong khi mẹ sắp qua đời.
Cuộc gặp gỡ giữa bà nội và cháu trai tưởng chừng ồn ào nhưng thực ra lại im lặng đến chết người.
Cuối cùng, Thành Nghị cũng không có đợi được Lý lão thái thái tỉnh lại, cũng không nghe được lời chào từ biệt.
Lý lão thái thái cứ như vậy hôn mê rồi qua đời.
Lúc trước khi xem phim, cậu thường cười nhạo những nhân vật trong phim không thể nói hết lời thoại trước khi chết. Cậu còn cười nhạo nếu cho cậu thêm thời gian có thể đã cứu được họ.
Bây giờ đến phiên mình mới biết, cả một câu chào cuối cùng cũng không nói được là một sự tàn nhẫn cỡ nào.
Cái chết không phải là một hình phạt khắc nghiệt dành cho người chết, phản ứng dữ dội mà nó mang lại sẽ đeo bám người sống. Khiến người sống không ngừng hối hận về những lỗi lầm đã qua, nhưng không thể bù đắp được.
Đại bá Lý gia chủ động tìm phương thức bù đắp giúp Thành Nghị, bảng giá rất cụ thể. Ông ta muốn con trai lớn nhất của mình, cũng chính là trưởng tôn Lý gia sang năm đảm nhiệm chức vụ Ngự sử tuần muối Lưỡng Hoài.
Ngự sử tuần muối Đại Tề không có cấp bậc và không có số lượng cố định, họ được thay đổi hàng năm, đều là Hoàng đế bổ nhiệm, thuộc về khâm sai.
Mặc dù chỉ có nhiệm kỳ một năm, những đã đủ để đầy túi tiền bao nhiêu thế hệ, đồng thời có thể mở ra con đường thăng tiến, về sau Tổng đốc Tuần phủ cũng không phải giấc mộng hoang đường.
Bình thường nếu có người đưa ra yêu cầu như vậy với Thành Nghị, cậu sẽ chỉ cười lạnh trong lòng, ngoài mặt cười nói rằng mình không có chức vụ chính thức nào.
Bây giờ tổ mẫu bệnh qua đời đột ngột, không thể nào bù đắp, cậu đương nhiên có khả năng cân nhắc nâng đỡ người Lý gia để báo đáp.
Cậu cần một chút thời gian để tỉnh táo lại, thoát khỏi cảm giác bứt rứt, mới có thể làm rõ chuyện này.
Thành Nghị tự nhận thức được. Nói thật, không phải cậu không thích hợp làm quan, chỉ là cậu không thích mà thôi.
Một khi cậu nhúng tay vào loại chuyện này, cậu sẽ trở thành người bảo trợ cho một phe phái nào đó, sẽ không thể nào dọn dẹp được.
Nếu trưởng tôn Lý gia vào quan trường, ngày nào đó đi nhầm đường, bị kết tội. Thời điểm đó tuyệt đối không thể thiếu phần Thành Nghị.
Cho nên loại sự tình này không phải là có thể tùy tiện ban cho một chút ân huệ nhỏ.
Cho dù Tăng Thuấn Hy có thật sự nghe lời cậu, cho dù Tăng Thuấn Hy có cố gắng hết sức để bảo vệ cậu sau khi xảy ra chuyện gì đi nữa, chẳng phải điều này sẽ đẩy Long Ngạo Thiên vào con đường trở thành hôn quân sao?
Tại sao Tăng Thuấn Hy phải bù đắp cho tội lỗi của cậu đối với bà mình?
Bởi vậy, sau khi Thành Nghị xin nghỉ chịu tang bà, đến tuần thất đầu, Thành Nghị liền uyển chuyển mà cự tuyệt thỉnh cầu của đại bá.
Lần này là chọc vào tổ ong rồi.
Những người Lý gia mấy ngày trước còn coi cậu là ông của bọn họ mà quỳ liếm chân, sau một đêm đã thay đổi sắc mặt.
Trước đây bọn họ sợ cậu quỳ đầu gối sẽ bị thương hoặc bị gió lùa làm lạnh cóng, nhưng bây giờ không sợ nữa, cố ý tìm một tấm nệm cứng cho cậu quỳ.
Lão thái gia, đại bá, nhị bá cùng phụ thân cậu coi như giữ được bình tĩnh, đối với cậu thái độ vẫn đúng mực. Bọn họ quanh co lòng vòng uy hiếp, muốn đem chuyện cậu bất hiếu tố cáo với Hy Vương.
Thành Nghị nghe mà không có biểu cảm gì, nhưng thực ra cảm thấy khá buồn cười.
Những tin đồn này lan truyền quả thực có thể sẽ gây phiền toái cho cậu, dù sao lòng hiếu thảo đã được coi trọng từ xa xưa. Mẫu thân cậu Chu Nhụy trước đây là vợ lẽ ở Lý gia, cậu là thứ tôn tử Lý gia mà không chịu trợ giúp người trong tộc, nói ra nhất định sẽ bị người đàm tiếu sau lưng.
Mà Tăng Thuấn Hy sẽ không để ý mấy quy tắc lung ta lung tung đó. Hắn vẫn cho rằng Thành Nghị chuyển nhà từ Lý gia tới Chu gia, chỉ là bởi vì thư đồng thích ở nhà ngoại.
Thế là đủ rồi, chỉ cần Thành Nghị không hiểu lầm là được.
Khi Thành Nghị đi về nhà, Lý Quỳnh đuổi theo, muốn cùng nói chuyện.
Ca ca bá đạo lúc trước thường cướp đồ ăn của Thành Nghị, bây giờ đã thành hôn. Tám năm trước bởi vì trình độ không theo kịp, Lý Quỳnh đã bị Thái tử loại bỏ, con đường thi cử vô cùng gập ghềnh, không thể tìm được một chức quan, chỉ có thể sống nhờ vào Lý lão gia không giàu có, tiền đồ một mảnh tối tăm.
Hắn chưa mở miệng, Thành Nghị đã đoán được hắn muốn nói cái gì. Là muốn Thành Nghị nói Hy Vương tiến cử, chỉ có con đường này hắn mới có thể làm quan.
Thành Nghị nghe hắn nói xong, mới khách khí khéo léo từ chối.
Ánh mắt Lý Quỳnh biến đổi, cúi đầu từ túi tay áo móc ra một mảnh giấy, thần sắc tàn nhẫn đưa cho Thành Nghị xem.
Thành Nghị nhất thời không nhận ra hắn đang cầm thứ gì. Chờ hắn thu hồi về trong túi tay áo như giấu bảo bối, Thành Nghị mới nhớ ra đó là một mảnh giấy gói kẹo sữa.
Chắc hẳn là một mảnh giấy gói kẹo đốt không cháy hết. Không biết Lý Quỳnh từ chỗ nào tìm được, vậy mà giấu mười năm.
"Quỳnh ca có ý gì?"
Thành Nghị cố ý giả vờ không hiểu.
Lý Quỳnh cười lạnh một tiếng:
"Có ý gì trong lòng ngươi rõ ràng. Mẫu thân ta sớm nhìn ra ngươi làm vu thuật. Năm đó ngươi cố ý đến nhờ vả Hy Vương là có ý đồ gì? Nếu để cho Hy Vương biết ngươi làm chuyện không thể cho người khác biết..."
"Ca ca thực sự là biết nói đùa, vật trong tay ngươi có quan hệ gì với ta? Ngươi cầm vật này đi tìm Hy Vương hãm hại ta, có biết hậu quả sẽ ra sao không? Ta khuyên ngươi nên suy nghĩ thật kỹ."
Nói xong, Thành Nghị cười lạnh một tiếng, vung tay áo rời đi.
Khi trở lại Chu phủ, từ xa đã nhìn thấy người gác cổng vẫy tay và gật đầu với cậu như một người chơi nhạc disco, yêu cầu cậu đi nhanh hơn.
Thành Nghị nghĩ thầm trong phủ đã xảy ra chuyện gì?
Bước nhanh đi tới hỏi, mới biết Hy Vương xuất cung tìm tới cửa.
Sau khi người gác cổng nói chuyện đó xong, đột nhiên quỳ xuống khiến Thành Nghị giật mình.
Hỏi mới biết, người gác cổng mới vừa đắc tội Hy Vương.
Hy Vương xuất cung không mang theo hộ vệ, đến cổng Chu phủ đã bị chặn lại. Đây dù sao cũng là phủ của nội các thứ phụ Chu Xung.
Gác cổng nói đến đây cũng sắp khóc:
"Tiểu nhân lại chưa từng thấy qua long tử phượng tôn. Một người thiếu niên vừa tới liền gọi thẳng tục danh lão gia, ta có thể có sắc mặt tốt sao? Thiếu gia, xin ngài giúp ta cầu xin tha thứ!"
Trời ơi, đó là vạn tuế gia tương lai!
Người gác cổng cảm thấy sau khi Hy Vương hồi cung, mình sẽ bị thị vệ hoàng gia kéo đi ngọ môn xử chết.
Thành Nghị dở khóc dở cười, hơi khẩn trương hỏi người gác cổng:
"Ngươi có hung dữ với Điện hạ không?"
Tăng Thuấn Hy là tên mang thù rất dai. Nếu là thái độ quá hung hăng, người gác cổng có thể gặp rắc rối.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro