Tập 150

Thông báo của hệ thống càng cho Thành Nghị tự tin, càng uốn éo càng vui vẻ, đồng thời quên hết tất cả giở công phu sư tử ngoạm:

"Một tháng rưỡi được không, Thất Gia?"

Tiến độ động lòng vượt quá 90%, không phải Tăng Thuấn Hy càng thêm ngoan ngoãn nghe lời sao?

Thành Nghị lần thứ hai bị tên tiểu tử phúc hắc đè ở trên tường gặm từ cổ đến đôi môi.

Đây là một dấu hiệu tốt. Tên nhóc đầy mưu mô không còn quan tâm đến việc thương lượng nữa. Cậu có thể tranh thủ thêm thời gian để giải quyết mâu thuẫn giữa hai anh em bọn họ một cách hòa bình.

Thế nhưng khi Tăng Thuấn Hy đứng thẳng, đổi bên khác gặm nhấm, Thành Nghị cảm giác bụng dưới bị một vật cứng nào đó cọ vào.

Tiến độ quá nhanh quả nhiên cũng gặp nguy hiểm. Ham muốn sống sót lập tức khiến Thành Nghị ngừng vặn vẹo thân thể.

"Ngài nên về rồi, Thất Gia."

Hô hấp Tăng Thuấn Hy nặng nề hơn so với vừa nãy. Không biết hao tổn bao nhiêu khí lực mới khắc chế ham muốn thân mật. Ánh mắt hắn sâu xa nhìn Thành Nghị, tiếng nói trở nên khàn khàn.

"Chỉ một tháng."

Trực giác báo cho Thành Nghị biết tiểu tử phúc hắc trước mắt ở trạng thái rất nguy hiểm, lập tức ngoan ngoãn gật đầu:

"Được, một tháng."

Hầu kết Tăng Thuấn Hy trượt lên xuống, mặt không thay đổi cúi đầu khom người, đem Thành Nghị ôm lên.

"Muốn làm gì?"

Thành Nghị cảm thấy được chính mình hoàn toàn chưa chuẩn bị để "phát triển thêm một bước".

Tuy nhiên, ngay sau đó, Tăng Thuấn Hy đã đưa cậu qua cửa sổ và nhẹ nhàng để cậu tiếp đất.

Thành Nghị xấu hổ vì những suy nghĩ không trong sạch của mình và nói lời tạm biệt với Tăng Thuấn Hy.

Sáng sớm ngày hôm sau, Thành Nghị liền không thể chờ đợi được nữa đi phủ Duệ Vương.

Người gác cổng không cho cậu đi vào, nói cho Thành Nghị biết Duệ Vương không ở quý phủ. Thành Nghị hỏi khi nào Duệ Vương về phủ, mình có việc gấp cầu kiến, có thể vào trong chờ đợi không.

Kỳ thực Duệ Vương có thể ở trong phủ, nhưng mà có ý từ chối không gặp cậu. Thành Nghị mặt dày giả vờ không hiểu, mong muốn đợi Duệ Vương, tất nhiên bị mời ngày khác trở lại.

Mọi chuyện diễn ra đúng như dự đoán của Tăng Thuấn Hy, Tăng Cẩm An từ chối gặp mặt Thành Nghị.

Nguyên nhân có thể phức tạp. Một là sự việc này nằm ngoài dự đoán của Tăng Cẩm An, khiến hắn cảm thấy lúng túng nên không muốn nói chuyện trực tiếp với Thành Nghị. Khả năng thứ hai là sợ Thành Nghị dây dưa không ngớt. Tăng Cẩm An rất coi trọng Thành Nghị, không muốn mất đi người bằng hữu này. Hắn cùng đệ đệ là tranh chấp trong nhà, nếu trở mặt Thành Nghị sẽ không dễ đối phó.

Thành Nghị biết cứng rắn vào cửa không được, liền dùng chút thủ đoạn nhỏ. Cậu làm bộ cáo từ, lén lút trốn trong một góc chờ.

Buổi trưa, quả nhiên người trốn trong góc tường đã thu được kết quả.

Tăng Cẩm An mỗi buổi trưa đều về phủ ăn cơm cùng thê tử. Hắn bị Thành Nghị đột nhiên xông ra tóm gọn.

Tăng Cẩm An còn chưa muốn gặp mặt nói chuyện với Thành Nghị, mặt lạnh nói mình phải cùng Vương phi dùng bữa.

Thành Nghị nói vừa vặn, Lý mỗ cũng chưa ăn cơm trưa đây.

Thành Nghị da mặt dày đến mức Tăng Cẩm An nhìn cậu với cặp mắt khác xưa, đành cho cậu cùng vào cửa.

Sau khi ăn xong hai người đến thư phòng bắt đầu trò chuyện.

Tăng Cẩm An hỏi Thành Nghị có cái gì muốn nói. Thành Nghị mời Tăng Cẩm An nói trước.

Tăng Cẩm An liền không khách khí tỏ thái độ. Hắn nói không nghĩ tới Thành Nghị lại hồ đồ cùng thất đệ, đã lớn như vậy còn giống trẻ con không để ý hậu quả.

Thành Nghị cung kính nghe xong giáo huấn, mới giải thích, nói mình cũng không muốn cầu danh phận. Tăng Thuấn Hy kiên trì muốn cưới hỏi đàng hoàng, cũng là lo lắng trưởng bối sắp xếp cho hắn hôn nhân không thể tiếp thu.

"Vậy hắn có thể tiếp thu hôn nhân như thế nào?"

Tăng Cẩm An chất vấn Thành Nghị.

"Có thể tiếp thu cưới nam nhân làm chính thất?"

Thành Nghị cúi đầu.

"Ta biết thành hôn cùng giới không hợp truyền thống, ta cũng không có thể sinh con cho Điện hạ. Nhưng Điện hạ không phải người bình thường, vốn là khép kín về mặt cảm xúc. Nếu ngài miễn cưỡng ép buộc..."

Tăng Cẩm An cau mày ngắt lời.

"Đó không chỉ là vấn đề truyền thống cùng sinh con! Ngươi vẫn chưa rõ sao Lý Liên Hoa? Thất đệ hiểu chuyện chậm hơn so với những đứa trẻ khác. Hắn tại sao muốn cưới ngươi? Bởi vì hắn thích chơi đùa với ngươi mà thôi! Hắn căn bản chưa phân biệt được khác biệt tình cảm và tình yêu. Thêm một thời gian nữa, nhiều nhất đợi đến hắn hai mươi tuổi, khẳng định hắn sẽ hiểu. Một nam nhân làm sao có khả năng muốn kết hôn với một nam nhân? Khi đó hắn nhất định sẽ tìm nữ nhân, ngươi làm sao? Lý Liên Hoa? Ngươi thời điểm đó làm sao đây? Ngươi là một người tài đức vẹn toàn, sẽ giống mẫu hậu ta cô độc bị khóa ở trong hậu cung. Mà cũng không giống mẫu hậu ta, ngươi cả con cái cũng không có. Trăm năm sau chính là giai thoại, trở thành chuyện cười thiên cổ!"

Thành Nghị kinh ngạc ngẩng đầu.

Không nghĩ tới, Tăng Cẩm An không cho Tăng Thuấn Hy cưới cậu là bởi vì không hiểu tình cảm của Tăng Thuấn Hy, lo lắng cậu bị phụ lòng.

Giọng Thành Nghị trở nên khàn.

"Vương gia, ngài là lo lắng ta nửa đời sau đau khổ không chỗ nương tựa? Không phải lo lắng bị người thiên hạ lên án?"

Tăng Cẩm An nổi giận đùng, xua tay đối với Thành Nghị:

"Lên án cái gì? Trong lịch sử nữ đế không hiếm, nam hậu có cái gì không được? Mấu chốt ở chỗ thất đệ là hứng thú nhất thời, không có chút trách nhiệm! Ngày đó lần đầu tiên ta hỏi hắn có tâm tư gì. Chính miệng hắn nói thẳng là muốn vui chơi cùng ngươi mà thôi! Ngươi biết không? Lão Thất chính là đứa bé không chịu lớn. Ngươi muốn cùng hắn hồ đồ, đem cả đời mình nhốt trong hậu cung chờ chết sao?"

"Câu nói kia là ta dạy hắn nói với ngài!"

Thành Nghị vội giải thích.

"Ta cho là ngài sẽ không đáp ứng hắn cưới nam thê. Vốn ta không muốn danh phận, không nghĩ tới hắn kiên trì như vậy. Vương gia, tình cảm Tăng Thuấn Hy đối với ta là thật, không phải đùa giỡn, cũng không phải muốn có bạn cùng chơi. Tình cảm hắn đối với ta giống ngài đối với Vương phi."

Tăng Cẩm An cười khổ một tiếng.

"Làm sao có khả năng? Ta thấy ngươi là sủng hắn sủng đến hồ đồ rồi. Hắn yêu thích ngươi, nhưng ngươi dù sao vẫn là nam nhân. Ngươi quá đơn thuần rồi, tình yêu cũng cần một loại ham muốn thể xác để thăng hoa. Ngươi đừng cả ngày vây quanh thất đệ, xoay vòng đến choáng váng! Thực sự không được rồi, ngươi cần đi thanh lâu tiếp xúc các cô nương. Ta thực sự sắp bị hai tiểu tử ngốc làm tức chết rồi."

"Không phải bọn ta không hiểu về tình yêu!"

Thành Nghị sắp bị trai thẳng sắt thép này làm tức chết rồi.

"Là ngài không hiểu tình cảm giữa bọn ta. Ngài nói loại ham muốn kia, ta và Tăng Thuấn Hy cũng có."

Tăng Cẩm An nghiêng mắt nhìn Thành Nghị, tựa như đang nhìn một kẻ ngốc.

Giữa đàn ông thẳng và đàn ông đồng tính có một khoảng cách không thể vượt qua, chưa kể đến việc thiếu kiến thức khoa học phổ thông trong lĩnh vực này. Tăng Cẩm An đơn giản là không thể tưởng tượng được hai nam nhân làm sao có loại cảm xúc đó.

Ở trong mắt Tăng Cẩm An, Thành Nghị chỉ là một thư sinh yếu đuối, khiến người khác có cảm giác muốn che chở, nhưng sẽ không bao giờ tạo ra sức hấp dẫn đặc biệt của nữ tử đối với nam nhân.

Trên thực tế Tăng Cẩm An không hiểu trong dân gian thịnh hành nam phong xuất phát từ tâm lý gì. Dưới cái nhìn của hắn, đó là một hành vi lệch lạc. Theo phán đoán của Tăng Cẩm An, những người đàn ông chọn yêu đàn ông là muốn chứng tỏ tâm trong sáng, không bị vẩn đục, không làm điều đê hèn, thực chất là một hiện tượng đạo đức giả giả làm thánh nhân.

Thời đại này không có kiến thức khoa học phổ biến về đồng tính luyến ái, nên Tăng Cẩm An chỉ có thể từ góc nhìn của chính mình cảm nhận thứ tình cảm này.

Một người nam nhân sẽ phản ứng thế nào nếu chạm vào cơ thể người đồng giới?

Phản ứng là muốn đánh ai đó!

Cho nên Tăng Cẩm An nhận định Lão Thất sẽ huỷ hoại cuộc đời Thành Nghị, như phụ hoàng huỷ hoại cuộc đời mẫu hậu hắn. Tăng Cẩm An không muốn nhìn thấy bi kịch của mẫu hậu lặp lại, thậm chí không nạp trắc phi.

Mà mẫu hậu hắn cũng giống như trăm ngàn vị hoàng hậu khác, Thành Nghị còn bi thảm hơn họ nhiều.

Đầu tiên, thất đệ đối với Thành Nghị cũng không phải tình cảm vợ chồng, sớm muộn gì cũng vứt bỏ Thành Nghị như vứt giày rách. Thứ hai, Thành Nghị không thể sinh con, cuộc sống lãnh cung tất nhiên càng thêm thê lương. Thành Nghị sẽ là vị nam hậu cô đơn bị chế nhạo. Thất đệ cũng sẽ bởi vậy mà mang tội danh hoang dâm bốc đồng.

Thông qua lần trao đổi này, Thành Nghị hiểu được suy nghĩ thực sự của Tăng Cẩm An, cũng biết phương pháp mà hắn muốn áp dụng thực ra giống với phương pháp của chính mình.

Chính là trì hoãn thì mọi chuyện sẽ diễn ra suôn sẻ.

Thành Nghị cảm thấy kéo dài thời gian thì Tăng Cẩm An sẽ không giống như khi bắt đầu, không thể nào tiếp thu được. Bây giờ chống đối nhất định sẽ tổn thương cảm tình đôi bên.

Tăng Cẩm An cảm thấy nếu kéo dài thời gian thì hai tiểu tử ngốc này sẽ hiểu được thế nào là tình yêu thực sự, sẽ không tiếp tục hành động hồ đồ nữa.

Hắn cũng không muốn thương tổn thất đệ cùng Thành Nghị, cho nên dùng phương thức trốn tránh không gặp, cũng không cho phép Tăng Thuấn Hy gặp Thành Nghị, còn khẩn cấp chọn lựa hơn mười mỹ nữ hầu hạ Tăng Thuấn Hy, xin Tịch Thái phi cưỡng ép tặng canh bổ, dẫn dắt Lão Thất chủ động đi tìm "niềm vui của nam nhân".

Không ngờ hôm trước, tại Dưỡng Tâm Điện trước mặt các đại thần, Lão Thất đã náo loạn một hồi, buộc Hoàng thượng phải trách phạt.

Lão Thất bị đánh, nhưng điều khiến Tăng Cẩm An đau lòng muốn chết là khi hắn đi vào cung phát hiện thất đệ vốn nằm rên hừ hừ trên giường đã bò trên nóc nhà, lén lút đi thăm Thành Nghị. Còn Thành Nghị đến dây dưa khiến đầu hắn phình to rồi.

Đầu Thành Nghị càng to hơn. Cậu không biết làm thế nào mới có thể khiến cái người này tin tưởng giữa hai nam nhân thật sự có tình yêu.

"Vương gia, ta đã hơn hai mươi tuổi, chẳng lẽ còn không phân biệt được tình cảm của mình sao?"

"Ngươi vốn cũng không phải là người bình thường."

Tăng Cẩm An nói.

"Ngươi không vì danh lợi, không tham vọng, chí tiến thủ cũng không có, không tửu sắc, có gì đáng kinh ngạc?"

Thành Nghị rất oan ức. Không thể bởi vì cậu không lý tưởng cao cả, thì hoài nghi cậu lãnh cảm nha!

"Vậy ngài muốn ta làm sao mới có thể tin tưởng ta cùng Thất điện hạ là tình cảm phu thê?"

"Chờ đã."

Tăng Cẩm An nghiêm túc nhìn về phía Thành Nghị.

"Từ giờ đến cuối năm các ngươi không được gặp mặt, tiếp xúc nhiều với các cô nương. Nếu như một năm sau các ngươi còn không có hứng thú với nữ tử, là có thể thử đính hôn. Hai năm sau, nếu các ngươi có sinh hoạt phu thê bình thường, ta sẽ đồng ý việc hôn nhân này."

Thành Nghị bừng tỉnh.

Khó trách Tăng Thuấn Hy nói đại ca không cho phép bọn họ gặp mặt trong ba năm.

Nhưng thật ra là Tăng Thuấn Hy hiểu lầm ý Tăng Cẩm An. Tăng Cẩm An vì không muốn Lão Thất quấy rầy Thành Nghị đã nói sau ba năm nếu như bọn họ tâm ý không đổi, sẽ đồng ý việc hôn sự.

Tăng Thuấn Hy cho là Tăng Cẩm An muốn hắn ba năm không gặp mặt Thành Nghị.

Cho nên nói tránh né, chiến tranh lạnh căn bản không thể giải quyết vấn đề. May mắn Thành Nghị mặt dày níu lấy Tăng Cẩm An không buông tay, lúc này mới hiểu rõ tâm ý của hắn.

"Vậy ngài phải đáp ứng trong thời gian này không cưới chính thê cho Điện hạ."

Thành Nghị đưa ra yêu cầu.

"Vậy không được."

Tăng Cẩm An nói.

"Phải là trong thời gian này Lão Thất coi trọng cô nương nhà ai, thì hắn sẽ không tuân thủ giao ước cưới ngươi."

"Đó là tất nhiên."

Thành Nghị ung dung nói.

"Tăng Thuấn Hy mà thay lòng, ta cũng sẽ không gặp lại hắn. Ta nói trước, nếu như trong thời gian đính hôn hai chúng ta đều không thay đổi tâm ý, ngài không thể cưỡng ép Tăng Thuấn Hy cưới chính thê."

Tăng Cẩm An cười nhạo nói.

"Ta đương nhiên sẽ không ép hắn cưới người hắn không thích."

"Vậy thật sự là quá tốt!"

Thành Nghị không ngờ chuyện này lại có thể giải quyết dễ dàng như vậy.

Tình yêu Tăng Thuấn Hy đối với cậu là thật, hệ thống sẽ không lừa người. Đính hôn đối với bọn họ mà nói cùng kết hôn không khác biệt gì.

Vấn đề duy nhất là bọn họ không thể gặp nhau trong năm nay.

Còn khoảng bốn tháng nữa mới ăn tết, chịu đựng một chút ngược đối với Thành Nghị là không thành vấn đề, nhưng Tăng Thuấn Hy làm sao chịu đựng được?

Thành Nghị lập tức đề nghị Tăng Cẩm An nói với Hoàng thượng ban lệnh cho mình đi Giang Nam thu mua lương thực.

Đây là đi công tác, làm việc công. Tăng Thuấn Hy cũng không phải lần đầu tiên ngoan ngoãn ở nhà chờ thư đồng đi công tác, có thể miễn cưỡng tiếp thu.

Tăng Cẩm An vui vẻ chấp nhận đề nghị của Thành Nghị. Vừa để Thành Nghị theo thuyền quan đi giải quyết việc công, đồng thời thực hiện kế hoạch cho Thành Nghị đến Giang Nam ở "khách điếm phổ biến" thanh lâu vây quanh, cho cậu cảm thụ vẻ đẹp của các cô nương.

Trước khi rời kinh, Thành Nghị đương nhiên phải nói rõ với Tăng Thuấn Hy. Nhưng cậu không có khinh công xuất thần nhập hóa như Tăng Thuấn Hy, không thể chạy vào cung gặp riêng, phải tìm người truyền tin.

Tìm ai đây?

Tăng Cẩm An không cho hai người bọn họ gặp mặt, bảo bảo ấm áp còn ở trong cung, chỉ có thể tìm người vừa thành hôn là máy hát Lão Ngũ hỗ trợ.

Hiện tại Tăng Kỳ Duệ đang ở trong trạng thái bối rối. Thứ nhất hắn chưa biết làm như thế nào sống hòa hợp cùng thê tử. Thứ hai nghe nói thất đệ náo loạn muốn cưới Thành Nghị làm thê tử.

Dù mối quan hệ giữa hai người nam nhân có tốt đến đâu thì họ cũng không thể kết hôn, đúng không? Có phải càng khiến hắn lúng túng?

Thế giới này thực sự là quá quỷ dị, ngay cả máy hát cũng trở nên trầm mặc ít nói. Nhận lấy thư của Thành Nghị, Tăng Kỳ Duệ cúi đầu không nói, không biết đối mặt Thành Nghị như thế nào, cảm giác trở nên quái quái.

Thành Nghị tạm thời không thể tư vấn tâm lý cho Tăng Kỳ Duệ, mà chỉ liên tục yêu cầu hắn chuyển bức thư càng sớm càng tốt.

Tất cả những gì viết trong thư đều là sự thật. Thành Nghị đã nói cho Tăng Thuấn Hy biết chính xác những điều kiện đại ca yêu cầu, đồng thời đưa ra ví dụ giải thích tại sao đại ca không tin vào tình cảm của bọn họ.

Trong mắt Tăng Cẩm An, cả hai đều là trẻ con, mọi việc hắn làm đều là vì lợi ích của hai người. Thành Nghị càng quyết tâm không để Tăng Thuấn Hy làm tổn thương tình cảm huynh đệ.

Trên thực tế chỉ có Tăng Thuấn Hy vẫn còn trẻ con. Thành Nghị sống hai đời, quá rõ tình yêu thương của Tăng Cẩm An dành cho Tăng Thuấn Hy đáng quý cỡ nào.

Khi còn trẻ, người ta cho rằng tàn nhẫn và quyết đoán mới có thể đạt được những điều vĩ đại, còn trân trọng tình cảm là lòng dạ đàn bà.

Sau khi trưởng thành mới phát hiện chỉ khi còn trẻ người ta mới dám mở rộng tấm lòng không hề phòng bị đi yêu đi hận. Sau khi lớn lên không phải là quá lười thiết lập những mối quan hệ mới mà do đã chịu tổn thương mất mát quá nhiều, dẫn đến mất đi sự dũng cảm của tuổi trẻ.

Có những tình cảm bị bỏ lỡ suốt đời. Ta làm tổn thương người yêu ta, rồi lại bị người ta yêu làm tổn thương, nên dần mất đi khả năng yêu và cơ hội được yêu.

Vì vậy khi trưởng thành người ta dễ trở nên cô đơn, đến khi hồi ức thường nói một câu "nếu như cho ta một cơ hội làm lại".

Trong nguyên tác bạo quân lãnh khốc Tăng Thuấn Hy có thể khiến người dưới kính nể, lại không thể hồi tưởng sự bao bọc ấm áp khi còn nhỏ.

Tăng Thuấn Hy đó là một lưỡi dao lạnh lùng và sắc bén đối với đất nước và người dân. Còn Tăng Thuấn Hy mà Thành Nghị yêu là một đứa trẻ khiếm khuyết về mặt cảm xúc, cần được ôm và hôn, cần được cáo trạng với anh trai và cần thật nhiều thật nhiều cảm giác an toàn.

Tăng Thuấn Hy thiếu hụt phần tư duy tình cảm, Thành Nghị sẽ thay hắn bổ sung hoàn chỉnh.

Vào đêm lá thư được chuyển đi, Tăng Thuấn Hy thiếu hụt khả năng tư duy cảm xúc đã đằng đằng sát khí tìm đến vị hôn phu tính sổ.

Tăng Thuấn Hy cảm thấy quyết định của Thành Nghị rõ ràng là tin tưởng đại ca mà không tin hôn phu của mình. Đi Giang Nam thu mua lương thực chính là điềm báo vứt bỏ vị hôn phu.

Thành Nghị không biết phải làm thế nào để đối mặt với vị hôn phu như con bò tràn đầy ý chí chiến đấu trước mặt.

Tăng Thuấn Hy căn bản không biết bọn họ cần được thử thách, cũng không hiểu Thành Nghị  đối với phần tình cảm này không có cách nào tự kiềm chế. Hắn không quan tâm tình cảm của người khác ra sao, luôn cảm thấy tất cả mọi người muốn cướp Thành Nghị đi, cho nên mới giơ kiếm cảnh cáo.

Thành Nghị không thể nghĩ ra cách nào tốt hơn. Cậu nắm lấy cổ áo phía trước của Tăng Thuấn Hy kéo người vào trong phòng, sau đó đóng cửa lại. Trong bóng tối không có ánh đèn và ánh trăng, cậu đưa tay chạm vào vùng cấm địa của Tăng Thuấn Hy.

Trong bóng tối, Thành Nghị ngước mắt lên nhìn đôi mắt mơ hồ loé ánh sáng của Tăng Thuấn Hy.

"Đêm nay Hoàng hậu ta sẽ hầu hạ Thất Gia."

Tăng Thuấn Hy tựa lưng ở trên cửa, cơn tức giận vừa rồi tiêu tan trong nháy mắt. Cũng may mắn bóng tối đã che đậy vẻ mặt hoảng sợ của hắn, nếu không phải bị Hoa Hoa chê cười rồi.

Hắn giả vờ trầm giọng từ chối:

"Gia không thể như thế đối với Hoa Hoa, trước tiên kết hôn rồi mới động phòng."

Nói thì nói như thế, Thành Nghị cũng đã cảm giác được vật kia một tay không cầm hết.

Sao lại lớn như vậy?

Thành Nghị liền sợ hãi, buông tay ra:

"Vậy hay là thôi đi."

"Không được!"

Tăng Thuấn Hy trong nháy mắt nắm lấy tay Thành Nghị.

"Ngươi mới vừa nói trước tiên kết hôn rồi mới động phòng mà!"

"Gia cũng phải khách khí một chút."

"Điện hạ sao trở nên dối trá như vậy?"

"Đây là một thủ tục cần thiết. Hoa Hoa không thể lật lọng."

---------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro