Ep 13 √ (⁠⌐⁠■⁠-⁠■⁠)

"Ar....."

Min Yoongi gầm nhẹ lên một tiếng đục ngầu, toé nước mắt, rưng hức khóc. Cái của anh đã đi vào, hoàn toàn chi phối cơ thể của cậu, gồng mình và thở dồn. Cảm giác đau đớn khó chịu như sắp chết đến nơi khiến con người ta trầm mê lắm. Cảm giác lúc là mọi thứ từ da thịt đến cơ bắp đều bị oanh tạc, xé nát.

Min Yoongi để lại vết cào nhỏ trên lưng anh.

Ánh trăng mập mờ ngoài kia, hoàn hảo có hai thân thể cùng một chổ quấn lấy nhau. Âu yếm, ái muội.

Kim Taehyung cũng gâmd nhẹ động đậy eo.

"Ar...Ha... đau... dừng... dừng lại." Min Yoongi đứt quãng lên tiếng.

"Tên đã bắn, sao có thể rút về?" Kim Taehyung nhéo mông cậu một cái. Lại gia tăng tần suất đưa đẩy. Âm thanh phát ra làm người ta đỏ mặt tía tai.

"Anh... Ha... Có thể chậm chút không? Nhanh... nhanh quá rồi." Min Yoongi bấu chặt khăn trải bàn.

Kim Taehyung đáp ứng thả chậm tốc độ. Nhưng mỗi lần ra vào đều chất lượng, luôn đi tới điểm mẫn cảm và sâu nhất bên trong nội bích.

"Arr..." Âm thanh càng lúc càng đậm.

Cứ như thế qua ba tiếng đồng hồ. Cuối cùng Kim Taehyung  cũng buông tha, bế cậu đi tắm, mặc vào cho cả hai quần áo chỉnh tề thoải mái, lại cẩn thận thoa thuốc, rồi mới ôm cậu ngủ.

Min Yoongi đã mệt lả, mắt mở không nổi, chỉ có thể một câu năm sáu chữ mà nghe thấy.

"Tiểu bảo bối, mai anh đi. Ở nhà phải biết lo cho mình, đói thì phải ăn, không được gầy đi. Không được ra ngoài nhiều, không được giao du với kẻ khác. Có hiểu không?" Kim Taehyung hôn lên trán cậu.

"Ừm.. Em biết mà." Min Yoongi rúc vào lòng anh, ngủ thiếp đi.

Sáng choang.

Min Yoongi mơ màng mở mắt, đã trưa như vậy? Tối qua, vận động cũng quá đà đi, cái tên trâu bò nhà anh, nếu không phải đi công tác lâu thì đừng hòng ông đây nhượng bộ mà cho làm tới cùng. Bây giờ, thân ông đau đớn như này, anh có hiểu không hả? Đồ đáng ghét! - thâm tâm Min Yoongi mắng yêu "nhà cậu".

Kim Taehyung đang chuẩn bị vali ở dưới lầu, tay cầm điện thoại cười cười.

"Mẹ, con đi công tác ở ChiLe, Yoongi em ấy con phải nhờ người rồi."

"---"

"Vâng, mẹ chỉ cần lâu lâu qua xem em ấy có ăn uống đầy đủ hay không? Em ấy không biết nấu ăn, mẫu thân giúp con, con lo lắng."

"---"

"Dạ mẹ, cảm ơn người."

Chuyến đi lần này, vẫn như mọi lần, anh luôn lo lắng gửi gắm mèo nhỏ cho mẹ trông nom. Không khác gì một đứa trẻ.

Min Yoongi khó khăn đỡ hông từ trên lầu đi xuống, mắt không ngừng lườm anh đến nám mặt.

"Bảo bối, dậy rồi à?" Kim Taehyung cười cười đi đến cầu thang đỡ cậu.

"Đồ mắc dịch, mặc tôi! Đi ra chổ khác." Mắng có văn hóa nha... hiu hiu.

Kim Taehyung lại kéo khóe miệng cao hơn, ôm ngang cậu đi đến sofa ngồi, mặt cho ai kia vùng vẫy, cào cấu. Đặt cậu trên đùi mình, ôm lấy.

"Bảo bối, em còn nhớ hôm qua anh dặn gì không?"

"..."

"Hửm?"

"Ờ nhớ."

"Tốt." Kim Taehyung xiết tay ôm eo cậu, hít hà mùi hương ở cổ, cố gắng ghi nhớ từng nấc thịt tất da.

"Kim Taehyung~." Min Yoongi bỗng gọi tên anh.

"Sao nào?"

"Anh cũng phải giữ gìn sức khỏe, không được giao du kẻ khác." Min Yoongi nhỏ giọng nói.

"Anh chỉ muốn giao du thật nhiều với em." Câu đáp có hàm ý, vô cùng... xỉn màu.

"Lúc anh về, chúng ta cùng nhau đi về nông thôn được không?"

"Được, tiểu bảo bối." Kim Taehyung hôn lên cổ cậu.

"Anh hứa!?" Min Yoongi chìa ngón tay út của mình ra, hết cằm.

"Anh hứa!" Taehyung ép môi và mũi vào sườn mặt cậu, yêu thương.

Yoongi tiễn anh đến tận cửa, còn tha thiết ôm anh. Chiếc xe hơi chạy đi, để lại làn khói mờ mờ. Căn nhà nhỏ, yên tĩnh đến bất ngờ, hiu quạnh và đơn độc khi vắng đi một người chủ. Đó là những gì Min Yoongi nghĩ.

Nằm ở nhà, lật sách xem lại mấy kiến thức tiếng Pháp, thời gian đúng là không chờ một ai, đã tới giờ đến trung tâm. Sửa soạn quần áo chỉnh tề lịch sự, cậu bắt đầu lên đường.

Xung quanh tiếng xe qua lại tấp nập, bầu trời cũng trong xanh, cao vút, mang lại một niềm hy vọng mãnh liệt. Min Yoongi đi bộ trên vỉa hè, mấy bác bán hàng rong cứ trông theo mãi.

Con cái nhà ai mà đẹp trai như vậy?

Min Yoongi cũng chỉ cười nhạt, thầm đa tạ ba mẹ đã sinh ra mình như thế này. Chỉ lần một chiếc áo thun ở trong, cái áo khoác dài đen ở ngoài, một cái quần bò ôm chân tôn dáng, giày bót cao bồi miền Viễn Tây, một cái túi đeo chéo và kính trong suốt, cũng đủ làm cho biết bao nhiêu người dòm đến há hốc.

Đứng trước cửa trung tâm, biển hiệu của nó cũng rất lộng lẫy nha, rất lớn, chữ đề rất rõ ràng, đẹp mắt "Interpreter Center", có nghĩa là "Trung Tâm Thông Dịch". Vuốt lại vạt áo và tóc, cậu bước lên bậc thang đi vào trong.

Có một cô tiếp tân ăn mặc chỉnh chu như tiếp viên hàng không. Vừa thấy cậu liền lịch sử cúi đầu.

"Tôi có thể giúp gì cho quý khách?" Cô gái mỉm cười hỏi Min Yoongi.

Min Yoongi gật đầu một cái, đưa cho cô gái một tệp hồ sơ xin việc. Cô gái lật lật xem xem rồi hoàn lại cho cậu.

"Mời anh đi thẳng, quẹo trái đi thang máy lên tầng 7, tổng giám đốc đang ở đó. Chúc anh may mắn." Cô gái lại cúi đầu với cậu.

"Cảm ơn." Cậu cũng cười nhẹ, theo lời mà đi lên phòng tổng giám đốc.

Cậu đi vào lối rẽ hành lang, phòng giám đốc ở cuối.

'Cốc cốc...'

"Mời vào"

Min Yoongi bước vào với tâm thế hơi hồi hộp, vị giám đốc này rất trẻ á. Cậu vội vàng gật đầu một cái.

"Xin chào."

"Hân hạnh, cậu là Min Yoongi phải không?" Vị kia, nâng mặt lên hỏi cậu, đồng thời đưa tay mời cậu ngồi rồi tự mình đi lấy nước và ngồi đối diện.

Min Yoongi gật đầu, tay đẩy hồ sơ qua cho vị kia. Vị kia cũng cẩn trọng đọc thông tin, bằng cấp loại A. Rất tốt!

"Có vẻ hồ sơ ổn đó. Bây giờ làm một bài kiểm tra nhỏ đi."

"Được." Min Yoongi đáp một cách tự tin nhất.

...

....[ hội thoại tiếng Pháp ]

......

Suôn sẻ.

"Chúc mừng cậu vượt qua, bây giờ cậu đã chính thức trở thành người phiên dịch của công ty Interpreter Center. Tôi là giám đốc ở đây, tôi tên Kwang SooIn "

"Giám đốc Kwang. Tôi có thể làm ngay được không?"

"Ừm...để tôi xem coi tài liệu tiếng Pháp cần làm ở đâu?" Kwang SooIn lục lội tủ kệ cao ngất, lấy ra một chòng hồ sơ đặt lên bàn.

"Tôi về nhà làm."

"Được, trước đọc và kí hợp đồng đi." Kwang đẩy về phía cậu một tệp hợp đồng. Min Yoongi cẩn thận đọc từng chữ, rồi mới đặt bút ký vào.

To be continued...
Reup 00.12_5/2/2023 (15/1 âm lịch = Rằm tháng giêng)
Bệ Hạ.


Rằm mà hỏng có tu được với cái bọn "ruồi phát sáng ăn cắp truyện". Mình nói thì nói, nó làm thì nó làm hà. Chưa bao giờ có thiện cảm với mấy đứa CHUYỂN VER KO XIN PHÉP đồng nghĩa với việc tác phẩm của mình bị đạo nhái và ăn cắp rồi các con ghệ ạ. Người chứ có phải thú đâu mà sao, đọc mặt chữ không hiểu. Thích đến cỡ nào thì cũng phải sống cho có văn hoá, có đạo đức chứ ở đâu chui ra mà sống như "đàn gãy tai trâu vậy?"

Các ghệ vô report, gửi vào tường nhà nó vài câu ăn cắp, tạt nước lạnh vô mặt nó cho em với. Em ức quá. Hỏng thể nào mềm mỏng nhỏ nhẹ như những đứa trước được. Cái này là nó cố ý đó mọi người.

Chu min ah~

Hứa sẽ ra chap nhanh hơn nếu ko xuất hiện mấy con mắm thúi này! Grừ! ಠ⁠︵⁠ಠ

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro