Chương 1

Ngày X,tháng X,năm XXXX

Tiểu My lấy trong túi áo mình ra tấm hình gia đình được giữ gìn cẩn thận,cô tháo cái nón lính đội trên đầu xuống liền cảm thấy nhẹ nhõm,xung quanh mọi người đều đã ngủ,chuyến tàu vẫn chạy đều trên đường ray,cô biết địa điểm họ sắp đến là ở đâu.

- Con nhớ mẹ quá..

Những giọt nước mắt rơi lên tấm hình cũ kỉ,cô ôm nó vào lòng mà khóc,lần này đi rồi không biết khi nào mới có thể trở về quê hương,lũ thực dân Pháp tàn ác,bọn chúng bắt các người dân từ các nước bị chiếm đóng ra chiến trường chiến đấu làm bia thay cho lính của chúng,trai hay gái đều không tha,có những đứa nhỏ mới trạc mười lăm,mười sáu đã phải khoác áo lính,đội mũ rồi vác cây súng nặng trịch trên vai,đôi mất còn chưa mất nét hồn nhiên đã phải cầm súng bắn người.

Tiếng tàu chạy lọc cọc làm đầu Tiểu My đau nhức,có lẽ người mai thôi sẽ đến được nơi mà bọn chúng gọi là mục đích cho chuyến đi lần này,đi giải phóng cho những dân tộc bị áp bức ở tỉnh khác.

Cẩn thận giấu tấm hình vào túi áo,cô đội lại cái mũ rồi dựa lưng vào thành tàu,đôi mắt lim dim cố gắng ru mình vào giấc ngủ,có lẽ Tiểu My nên lên kế hoạch bõ trốn khỏi thực dân tàn bạo này

- Mọi chuyện sẽ ổn thoi..

.

- Dậy đi,tàu dừng lại rồi.

Ai đó đá đá vào chân Tiểu My làm cô giật mình,nhăn mặt nhìn người trước mặt,một người mắt xanh,to cao hung bạo đang đứng chống nạnh nhìn cô.Dụi mắt mình vài lần,cô ôm theo cây súng đứng lên làm động tác chào với hắn

- Rõ.

- Xuống dưới mà đi giải quyết đi,chốc nữa tàu chạy thì sẽ không dừng.

- Rõ.

- Lũ da vàng gớm ghiếc.

Tiểu My cắn môi để kìm nén sự giận dữ,cùng là con người với nhau tại sao hắn lại dùng từ gớm ghiếc .

Tiểu My trốn vào một góc,thù có kẻ lên tiếng.

- Bọn chúng ở phía trước.

- Tôi cần phải rời khỏi đây,bọn thực dân quá tàn bạo.

- Chúng ta đang đi giúp...

- Chẳng phải giúp đỡ, tôi thấy họ giết những người dân vô tội của Việt Nam  ở chỗ dừng trước,chúng ra chỉ là tấm bia đỡ đạn của bọn chúng.






Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro