56 - 58. Nơi Đó Có Phải Có Người Ngươi Muốn Lấy?
Làm xong hết mọi chuyện, Mặc Ngưng Sơ lau mồ hôi, nàng lại cảm thấy có chút mệt mỏi.
Lân Xuyên nắm lấy tay nàng, nhiệt độ trong lòng bàn tay hắn cơ hồ có thể tổn thương da thịt nàng, Mặc Ngưng Sơ cũng lười kháng cự, liền chui vào giường, kéo chăn che đầu, nói ra mấy câu giống như làm nũng "Ta muốn ngủ, củ sâm núi trắng trẻo mập mạp kia cho ngươi dùng để hầm canh gà, chia ra uống trong bảy ngày, không cần uống nhiều quá, cẩn thận ngươi bị phun sạch máu mũi mà chết..."
Ngừng một chút, một đôi mắt to lại từ trong chăn nhìn ra "Ngươi nắm tay ta như vậy... Ta ngủ không được..."
Lân Xuyên nhìn năm ngón tay đang quấn quýt nhau một chút, chậm rãi buông tay nàng ra.
Mặc Ngưng Sơ thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó bên cạnh liền tăng thêm một hơi thở lạ, Lân Xuyên nằm nghiêng bên cạnh nàng, miệng cười cười "Ta cũng mệt"
"....." Mặc Ngưng Sơ đầu đầy vạch đen.
Bàn tay hắn ôm nàng vào ngực, vỗ vỗ đầu nàng nói "Ngủ đi."
Như vậy càng ngủ không được aaaaaaaaaaa
Nội tâm Mặc Ngưng Sơ kêu gào, toàn thân cứng ngắc không dám cử động, nhắm mắt lại giả bộ ngủ, hơi thở hắn truyền đến từ phía sau, phất nhẹ qua lỗ tai nàng, pha trộn mùi trà hương với hương thơm của bạc hà, xông vào hơi thở của nàng, theo hít thở lên xuống của hắn, nàng có thể nghe được nhịp tim mình đang dần dần đập nhanh hơn.
Nàng thật cẩn thận nhích ra phía trước, sợ bị hắn nghe được tiếng tim đập như trống "thùng thùng" rung động của mình, nó khiến nàng sợ hãi, lại đem đi hù người khác thì...rất không tốt...
"Tiểu Đào Tử, cũng gần tới Hoa Điền Bắc rồi." Giọng nói nhẹ nhàng của Lân Xuyên vang lên "Nơi đó có người ngươi muốn lấy phải không?"
Mặc Ngưng Sơ ngớ ra, mờ mịt quay đầu, bởi vì trong nháy mắt, dường như nàng nghe thấy trong giọng nói kia có chút gì đó đầy đau xót, đây là điều chưa bao giờ xảy ra, hắn là Lân Xuyên, là một Lân Xuyên cao cao tại thượng, đối với bất cứ mọi chuyện đều khinh thường không thèm ngoảnh lại nhìn, hắn trêu đùa nàng dễ như nắm trong lòng bàn tay, cũng đối với nàng lúc nóng lúc lạnh, rồi lại không để ý đến an nguy sinh mạng của mình mà cứu nàng, tặng tất cả dược phẩm trân quý cho nàng... Hắn đối với nàng luôn là một con người khó đoán biết được, nàng cũng không biết thật ra thì: hung ác, ấm áp, trêu đùa, nghiêm túc, cuối cùng người nào mới thật sự là hắn?
Ánh mắt Lân Xuyên rất đẹp, long lanh giống như ngôi sao trên trời, tóc đen của hắn tán loạn trên gối, hơi thở nồng nàn quẩn quanh. Mặc Ngưng Sơ ngơ ngẩn chống lại ánh mắt của hắn, là như vậy gần trong gang tấc, lại cùng nằm chung một giường, nhưng suy nghĩ của nàng lại lắng đọng an tĩnh, tay chân lạnh lẽo không độ ấm.
Trừng mắt nhìn hắn, có chút xấu hổ cười lên "Ta, ta không có..."
Ánh mắt Lân Xuyên dần lạnh, hắn vươn ngón tay phủ qua hốc mắt nàng "Vậy sao ngươi khóc?"
Mặc Ngưng Sơ kinh hoảng phát hiện ra nước mắt không tiếng động mà rơi xuống, không dừng được, rơi vào ngón tay lạnh lẽo của hắn, lại vỡ ra. Đột nhiên nàng không dám nhìn vào mắt hắn, cúi đầu nhanh chóng lau sạch nước mắt, nở một nụ cười "Chắc là vừa rồi bị hơi rượu thuốc làm cay mắt..."
Lân Xuyên trầm mặc thật lâu khiến cho tay chân nàng luống cuống, Mặc Ngưng Sơ cắn môi dưới, chậm rãi nói "Nơi đó có một người quen... Bởi vì đủ loại lý do, ta và hắn cũng có một chút thân thiết, ta cũng không phải là muốn gả cho hắn, chỉ là muốn hắn giúp ta thuyết phục người nhà, có thể đừng gả ta đi, đừng để ta tiến vào..." Cung.
Nàng phanh lại vừa kịp lúc, nàng lập lại lời nói dối trước mặt Lân Xuyên là như thế yếu ớt, nàng không biết hắn đã phát hiện hay chưa, nhưng mà nàng cũng không có dũng khí để nói ra sự thật cho hắn biết, nói cho hắn biết rằng thật ra đối tượng đào hôn của nàng lại chính là đương kim hoàng thượng, người quen kia lại từng là người nàng coi trọng, về việc có thích hay không, thời gian trôi qua đã quá lâu, lâu đến mức khiến nàng mơ hồ không rõ, có thể là thích, cũng có thể là ỷ lại, giống như một mảnh rừng hoa đào kia, từ lúc sinh mạng nàng bắt đầu lại một lần nữa, đã sớm gieo xuống vào sâu trong tâm trí nàng.
'''''''''''''''''''''''
Mặc Ngưng Sơ hạ thấp ánh mắt, che dấu đi sự bối rối trong mắt mình rồi nàng tập trung lại, dần dần ngẩng lên, một lần nữa nhìn thẳngvào đôi mắt sâu thăm thẳm kia.
Lông mi thon dài, dày đặc của Lân Xuyên bị ánh sáng chiếu vào tạo thành một bóng mờ, cơ hồ bao trùm hết cả mắt, trong không khí xuân ấm áp, ngoại trừ mùi gió sông hơi tanh tanh, còn có mùi trà hương bạc hà nồng nàn của hắn.
Đột nhiên hắn đặt hai ngón tay thon dài lên môi nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, nửa ngày sau mới nói ra hai chữ "Rách rồi."
Mặc Ngưng Sơ sững sờ, mới phát hiện ra mình đã cắn quá chặt nên môi mới bị rách. Giọt máu màu đỏ dính vào ngón tay hắn, hắn thu tay lại, đặt trên môi mình, dùng đầu lưỡi liếm đi.
Hắn chẳng lẽ không biết động tác của mình có bao nhiêu hút hồn người khác sao... ít nhất là nó đã thành công khiến tim nàng đập loạn nhịp. Từ sau trận hỏa hoạn kia, nàng phát hiện mình thường có phản ứng không bình thường với hắn, có thể nàng đã không còn mờ mịt không hiểu được như trước nữa, hiện tại có lẽ nàng đã biết được mình đang muốn gì.
Đột nhiên nàng nghĩ đến một tia hi vọng, tay kéo tay Lân Xuyên lại "Lân Xuyên, ta không muốn đi Hoa Điền Bắc nữa... Ngươi dẫn ta đi có được không?"
Lân Xuyên mím môi, mặt không chút thay đổi "Đi ngủ."
"Nhưng ngươi không phải đã nói là muốn dẫn ta bỏ trốn sao?"
"Im lặng."
Tâm tình của hắn dường như lại trở nên không tốt..... Mặc Ngưng Sơ băn khoăn, nam nhân này thật là khó hiểu, nàng cho là ít nhất hắn cũng có thích nàng một chút, mà lúc này chẳng lẽ là nàng tự mình đa tình sao? Nàng thừa nhận chính mình có chút chậm hiểu, thậm chí là ngốc nghếch trong tình cảm, nàng đối với sự biến hóa khó lường của hắn không thể cho mình một đáp án chắc chắn.
Không biết là do hắn ẩn giấu quá sâu, hay là do nàng quá ngu ngốc.
Mặc Ngưng Sơ ngoan ngoãn im lặng, cực kỳ thức thời không làm phiền hắn, vòng vo quay lại vị trí nàng đã nằm lúc đầu, giống như đà điểu chôn đầu trong chăn.
Là nàng đòi tới Hoa Điền Bắc, là nàng cố gắng phải đào hôn, là nàng cứng rắn nhét một thỏi vàng cho hắn -- tuy là cho trung khuyển của hắn, nhưng cũng cùng kết quả, nàng lại còn liên tiếp làm chuyện ngu xuần, liên tiếp xông vào tai họa, tại sao nàng có thể thiếu suy nghĩ đến như vậy, cứ tùy hứng gây ra mọi việc?
Ngay lúc Mặc Ngưng Sơ sắp buông tha cho vấn đề không muốn nghĩ nữa, Lân Xuyên lại đem đoạn đối thoại dở dang khi nãy khơi lại lần nữa "Vì sao ngươi muốn ta dẫn ngươi đi?"
Mặc Ngưng Sơ sững sờ, hơi thở của hắn đã kề sát vào nàng, giọng điệu trầm thấp quyến rũ.
Tay hắn để trên eo nàng siết nhẹ, để cho lưng nàng dựa sát vào ngực hắn.
"Ta, ta chỉ là không muốn đi Hoa Điền Bắc nữa." Mặc Ngưng Sơ cà lăm.
"Tại sao không muốn đi?"
"............Vì..........." Mặc Ngưng Sơ im lặng, nàng còn chưa biết phải đối mặt với người kia như thế nào, còn chưa biết bản thân mình rốt cuộc muốn làm gì.
"Vậy là ngươi đang trốn tránh." Lân Xuyên nói thẳng, không chút nào nể tình, cắn lấy lỗ tai nàng.
"........"
"Ta sẽ đưa ngươi đi đến đó." Giọng nói Lân Xuyên từ phía sau truyền đến, lạnh lẽo như nước, lại hôn một cái lên cổ nàng, sau đó đến vành tai, dần dần hắn chống ở phía trên nàng, hôn lên cằm nàng, cúi đầu dừng ngay trên cánh môi một tấc "Hiện tại, ngươi vẫn còn ở rất xa, vẫn chưa đủ... Ta muốn, là nhiều hơn nữa... Tiểu Đào Tử, nam nhân đều ích kỷ, không phải toàn bộ là không được... Ngươi hiểu không?"
Mặc Ngưng Sơ sững sờ muốn lắc đầu, lại bị hắn hôn lấy, môi hắn phóng đãng mút lấy hơi thở của nàng, hắn luôn dùng trăm phương ngàn kế hôn nàng, khiêu khích nàng, hắn chiếm lấy thân thể nàng nhưng vẫn để lại thủ cung sa, phòng tuyến sau cùng này giống như là hắn cố ý giữ lại mỹ vị, để về sau từ từ mà thưởng thức. Mặc Ngưng Sơ cảm thấy mình với hắn như đang chơi trò mèo vờn chuột, dù nàng có dùng cách nào đi nữa cũng không trốn khỏi ràng buộc của hắn.
Nhưng có lẽ bao phủ lấy nàng không chỉ có những cái móng vuốt của con mèo kia, còn có thứ khác, một thứ rất quan trọng.
....... Ngươi vẫn còn ở rất xa, vẫn chưa đủ.
Chưa đủ cái gì?
"Nếu như ngươi hạ quyết tâm, ta lập tức mang ngươi đi... Ai cũng không cướp đoạt được." Lân Xuyên từng chữ một đều nói được một cách rõ ràng, rõ ràng là giọng nói dễ nghe, trong trẻo giống tiếng dương cầm như bình thường, lại nghe ra giống như đang thổ lộ thâm tình, cứ lượn lờ quẩn quanh đáy lòng Mặc Ngưng Sơ thật lâu không chịu tan đi.
''''''''''''''''''''''''''''''''
Sau một chặng đường dài, cuối cùng thuyền cũng cập bờ, Hoa Điền Bắc cũng giống như Lê Thành, đều là một thành lớn, xe ngựa tới lui tấp nập, tiếng mời hàng trong chợ ầm ĩ, trên cảng lúc này còn có vài chiếc thuyền lớn thả neo, người người dỡ hàng khuân vác nối đuôi nhau không dứt, so với bến cảng đầu tiên thuyền dừng lại quả là lớn hơn rất nhiều.
Chỉ là có vài điểm không giống Lê Thành, nơi này ngoại trừ khung cảnh phồn thịnh, còn có rất nhiều người khố rách áo ôm núp ở trong những góc khuất không bắt mắt, dường như đang chờ đợi điều gì đó.
"Bọn họ đều bị bán đi làm nô bộc." Giọng nói của Lân Xuyên chậm rãi vang lên.
Thương tích của Mặc Ngưng Sơ còn chưa lành hẳn, không nên đi bộ quá lâu, cỗ kiệu đã chờ đợi ở bên cạnh, cho dù ở nơi nào, người của Lân Xuyên cũng như sao dày đặc trên trời, bất cứ chỗ nào hắn đi đến đều có người khom lưng hầu hạ.
"Nô bộc?" Mặc Ngưng Sơ trợn to hai mắt, lúc này đã có một tráng hán ăn vận tươm tất đi tới, giơ giơ cây roi trong tay hù dọa đám người đang tụ tập ở đó, bọn họ liền kết thành một đội đi theo sau hắn, trong bọn họ thậm chí còn có trẻ em, trông gầy yếu khô quắp, đi đường vài bước liền té xuống.
Tên tráng hán xem ra rất bất mãn tốc độ di chuyển của bọn họ, rút roi ra muốn đánh vào những người đi cuối cùng kia.
Mặc Ngưng Sơ nghiến răng, giận dữ đến mức muốn mắng mỏ kêu hắn dừng tay, nhưng nàng chưa kịp la hét đã bị một cái tay thon dài bụm miệng lại, nàng ngẩng đầu, thấy mặt Lân Xuyên không chút thay đổi, lại càng thêm giận dữ, há mồm cắn hắn "Tại sao ngươi thấy chết không cứu? Võ công ngươi giỏi, tiền bạc lại nhiều, nhìn thấy những đứa bé bị ngược đãi như vậy, ngươi lại có thể không quan tâm?"
".....Vậy sao?" Lân Xuyên cười khẩy, phất tay với Thường Tự bên cạnh, hắn lĩnh mệnh, liền cho hai người đi đến, người bên cạnh Lân Xuyên thực lực không thể nghi ngờ, chỉ hai quả đấm đi ra thì tên tráng hán kia đã nằm đo đất. Nhưng những người bị bán làm nô bộc chẳng những không cảm tạ, lại còn ân cần nâng tên tráng hán kia dậy, mặc cho hắn đánh chửi, sau đó cùng một dạng giống như không muốn sinh sự, nhanh chóng đi thẳng vào thuyền.
Mặc Ngưng Sơ sững sốt, Lân Xuyên đã kéo nàng vào bên trong kiệu. "Những người đó đều là tự nguyện bán thân, nếu ngươi cứu bọn họ, bọn họ sẽ bị đói chết. Nếu bọn họ bị hắn bán làm nô bộc, ít ra còn có cơm ba bữa cùng chỗ ở, có đôi khi, có thể đồng tình nhưng không thể cứu người."
Mặc Ngưng Sơ buồn bực muốn chết nhưng lại không tìm được từ nào để phản bác.
Nửa bên mặt Lân Xuyên rơi vào bóng tối, thu lại tà khí thường ngày, lộ ra thêm một chút nặng nể và nghiêm túc, hắn nhìn phương xa, ánh mắt lạnh lẽo "Nạn lụt ở hạ lưu sông tràn lan, những người này đều là nạn nhân của thiên tai, không còn chỗ để đi, chỉ có thể bán mình, ngươi nói có phải họ cực kỳ đáng thương hay không?"
"......."
"Khoản tiền triều đình cứu dân bị nạn lại bị sơn tặc cướp ở trên đường, lại chi ra một lần nữa, thế nhưng vẫn còn có nhiều nạn dân lưu lạc như vậy.... Phát lương thực, kêu gọi quyên góp, sơ tán dân chạy nạn, trấn an lòng dân, những từ ngữ đường hoàng này nghe có vẻ rất êm tai, đúng không?"
Mặc Ngưng Sơ không nói được gì, nàng phát hiện nàng càng ngày càng không rõ Lân Xuyên là người như thế nào.
"Lân Xuyên, rốt cuộc ngươi là ai?" Nàng ngơ ngẩn nhìn hắn.
Lân Xuyên quay đầu lại nhìn nàng "Ta xuôi nam gần một tháng, đó là vì điều tra rõ sự tình, ngươi nói coi?"
"Chẳng lẽ là khâm sai?" Mặc Ngưng Sơ thất thần. "Nhưng đâu có khâm sai nào phô trương lãng phí như vậy?"
Lân Xuyên từ từ nở nụ cười "Tiểu Đào Tử, thật ra ngươi cực kỳ thông minh."
Mặc Ngưng Sơ ngẩn ra, kỳ quái nhìn hắn, nhưng hắn đã bước đi ra xa, Mặc Ngưng Sơ khập khiễng nhảy về phía trước, giữ chặt hắn nói "Ngươi thật sự là khâm sai?"
Lân Xuyên trở tay lại, ôm nàng vào ngực, đi vào tòa tửu lâu đối diện. "Đúng thì sao, mà không đúng thì sao?" Ngừng một chút, khó mà thấy được hắn lại một dạng giống như muốn thanh minh cho bản thân mình như lúc này. "Còn nữa, mấy thứ này rất nhiều năm trước đã có, không thể tính là ta phô trương lãng phí."
"Còn nói không phô trương lãng phí?" Mặc Ngưng Sơ nhìn bày trí xa hoa xung quanh, không khỏi chép miệng.
Vì thế Lân Xuyên bật cười "Nơi này là của ta, không tốn tiền."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro