2

Chương 4

Do nguyên nhân bị kinh sợ, Diêu Hỷ về Tư Uyển Cục vào phòng liền nằm xuống, nếu may mắn bảo vệ được mạng nhỏ, thời gian vẫn tiếp tục trôi tiếp, Thái hậu nương nương đã hạ chỉ nội quan giám sao dám chậm trễ? sẽ sớm phái người qua đây, thông tri nàng tối nay đến Ninh An Cung trực đêm canh giữ cửa cung. Làm thủ vệ cũng không tính là mệt, nhưng cũng phải nhân lúc này ngủ bù một chút, nếu không buổi tối nhất định sẽ chịu không nổi.

Nàng nằm xuống không lâu sau liền buồn ngủ, ngoài cửa 'két' một tiếng có người mở ra. Diêu Hỷ vốn ở một phòng riêng, nghĩ là ban ngày cũng không có ai vào, liền đi ngủ mà không móc cửa.

Mở cửa là Trịnh Đại Vận, hắn đổi một thân công phục, tóc cũng chải tốt không chút rối, hơn nữa nhìn sắc mặt trắng bệch, hình như còn bôi phấn? Diêu Hỷ cảm thấy thái giám quả nhiên cùng nam tử bình thường khác nhau, đến cả Trịnh Đại Vận trông con gia môn thường ngày cũng có đồ đẹp mặc.

"Trịnh đại ca?" Hỷ Bảo không ngờ đến Trịnh Đại Vận lại đến đây.

Sau khi quỳ tiễn thái hậu nương nương rời đi, nàng liền về Tử Uyển Cục, Trịnh Đại Vận quay về Tư Lễ Giám, bây giờ là khi nào sao Trịnh Đại Vận lại đến rồi? hơn nữa còn ôm một đống đồ. Nàng chịu đựng mệt mỏi đứng dậy dời ghế cho Trịnh Đại Vận, rốt một ly trà qua đêm đã lạnh như băng, vì thực sự không có tâm tình đi nấu nước nóng, chỉ có thể ủy khuất cho Trịnh Đại Vận uống.

Trịnh Đại Vận đem đồ để lên giường Diêu Hỷ, lúc này mới tiếp nhận nước trà, nhưng lại không uống mà chỉ cầm ly trà ngồi xuống ghế. "Ta lo lắng ngươi bị thái hậu nương nương dọa sợ, nên đến xem một chút. Đúng lúc từ Chiết Giang về mang cho người chút đồ, tiền đường đem tới."

Một ít đồ? Diêu Hỷ nhìn trên giường không còn lại bao nhiêu chỗ trống, lòng chua xót nhớ đến một câu ca. "chúng ta không giống nhau, không giống nhau, mỗi người không có cùng cảnh ngộ với nhau..." mọi người đều là thái giám, nhìn một cái người ta đầy hào khí, nhìn lại mình! "nhiều đồ như vậy sao không nhờ người đưa đến?"

"Bọn họ đem đến không phải là vấn đề." Trịnh Đại Vận phức tạp ánh mắt mập mờ nhìn Diêu Hỷ, nhìn eo nhỏ của Diêu Hỷ to hơn bắp đùi hắn hắn không bao nhiêu, cảm giác muốn kéo lại, liền nuốt một ngụm nước bọt. Hắn nhịn đã hơn một năm a, nhưng có thèm cũng không nên liều mạng, mà Diêu Hỷ chính là dòng suối có thể giải khát.

Hiện tại hắn đang nhịn, không dám đẩy ngã Diêu Hỷ liền, cùng nhờ nghi lễ đạo đức do hạ nhân của cha nuôi Đường Hoài Lễ dạy dỗ trui luyện tiêm nhiễm cho hắn nhiều năm đã thâm căn cố đế. Thái giám sẽ không vì vậy mà không có dục vọng, không ít thái giam trong tay có quyền thế làm xằng bậy, cũng không để ý hay coi trọng ngươi có tình nguyện hay không, nói muốn liền muốn.

Trịnh Đại Vận không giống như bọn họ, tổ phụ đời trước nhà hắn là kẻ đọc sách, gia đạo sa sút nhưng vẫn giữ tư thục, tiến hắn được cha nuôi Đường Hoài Lễ coi trọng, cũng có liên quan lớn đến việc hắn đi học, tiến cung làm thái giám đa phần đều là hài tử nhà nghèo, học chữ vốn không nhiều.

Hắn muốn làm người tốt nên chưa bao giờ dùng sức mạnh, chuyện đó phải do đối phương tình nguyện thì hắn mới có lạc thú, hắn cũng tin mị lực của mình, chỉ cần nghiêm túc muốn cùng với ai thì không thể không được.

"Trịnh đại ca ngươi cũng quá phí phạm a, vải này đều là đồ thượng phẩm vô cùng tốt, ta chỉ là một tiểu nô nào dám dùng?" Diêu Hỷ nghĩ nếu đống đồ trước mặt này là ngân phiếu thí tốt biết bao nhiêu a.

"Ngươi đã theo ta, cũng không thể để ngươi ủy khuất." Trịnh Đại Vận nói một cách tự nhiên, kéo cánh tay của Diêu Hỷ lại, một tay của hắn đã nắm bàn tay của Diêu Hỷ, nhẹ nhàng sờ, bàn tay kia mềm mại thon dài, khiến lòng Trịnh Đại Vận run lên. Hắn nghĩ đến khế kết huynh đệ với Diêu Hỷ, tổn thương trong quần của Diêu Hỷ chắc cũng sớm lành rồi, đã đến lúc làm chính sự, không được ăn miệng cảm giác không có thực.

Diêu Hỷ lúc này mới phát hiện khác thường, thoát khỏi bàn tay Trịnh Đại Vận cảnh giác rút lui một bước dài hỏi: "Từ khi nào ta nói cần ngươi chứ?" giọng nàng là nghi ngờ, cũng không phải chất vấn. Trịnh Đại Vận là thứ nàng không thể chọc đến, mà trong cũng nàng cũng không có ai nàng có thể chọc được.

"Lúc người vừa vào cung rõ ràng đã kết khế huynh đệ với ta, sao bây giờ ta quay về lại muốn lật lọng sao?" Trịnh Đại Vận có cảm giác xấu, hắn đã không ở kinh thành hơn một năm nay, Diêu Hỷ sẽ không vì cô đơn mà hồng hạnh xuất tường chứ? "Có phải ngươi cùng người khác thân thiết? là ai? thái giám hay cung nữ?" Trịnh Đại Vận quan sát Diêu Hỷ một chút cuối cùng ra kết luận: "có phải ngươi thân thiết với thị vệ nào không?"

? ? ? ? ? ? ? ?

Nàng vẫn không hiểu bản thân đã làm gì tạo thành hiểu lầm, Trịnh Đại Vận đã cho nàng cái nón xanh đội, liên tục quyết định đối tượng để xuất quỹ, "cho nên ý tứ ký kết khế huynh đệ thật ra là..." Diêu Hỷ bừng tỉnh đại ngộ, hiểu lầm kia đúng là sai lầm lớn a.

"Ngươi cho là cái gì?" Trịnh Đại Vận mất mát, ái tình nói đi là đi lão bà nói không có là không có.

"Chính là kết bái thành nghĩa huynh đệ a, là cái kiểu kết nghĩa ở đào viên a...." Diêu Hỷ thấy sắc mặt Trịnh Đại Vận không vui, sợ đắc tội với người trong cung sống không được, tự tay vỗ nhẹ vai Trịnh Đại Vận đang run rẩy bi thương, cẩn thận an ủi: "cũng do ta vô tri, hại Trịnh đại ca hiểu lầm, ngài đừng chấp nhặt với ta."

"Ngươi cũng biết đây là ý gì rồi, vậy ta đây hỏi lại ngươi. Ngươi có bằng lòng hay không?" lúc đầu Trịnh Đại Vận chỉ thích Diêu Hỷ bình thường, nhưng trời xui đất khiến vẫn không bắt vào tay, đến khi ở Chiết Giang thời gian nhớ nhung càng lúc càng nhiều, ý thích đối với Diêu Hỷ không bỏ xuống được. Hắn cũng không phải loại lưu manh ép người khác đi vào khuôn khổ, lại chỉ có thể ngóng chờ Diêu Hỷ gật đầu.

Diêu Hỷ nhìn ánh mắt Trịnh Đại Vận mong chờ, chân thành không gì sánh được nói: "nếu không, ngài làm cha nuôi của ta a." thật vất vả mới quen được người có tiền có thế, Diêu Hỷ không thể liều mình cầu vinh, cũng không thể đơn giản mất đi quý nhân này.

Diêu Hỷ nghĩ như vậy, hôm nay nàng vì đắc tội thái hậu nương nương suýt mất mạng nhỏ, sau này cũng không biết có đắc tội ai không, nếu như có thể dựa vào núi lớn Đường công công giữ chưởng ấn ở Tư Lễ Giám kia, sau này có gặp chuyện thì vẫn dễ dàng hơn nhiều. Nếu Trịnh Đại Vận làm cha nuôi của nàng, Đường công công chính là ông nội nuôi của nàng, nghĩ lại có ông nội nuôi lợi hại như vậy, trong lòng liền kiên định.

Đương nhiên, cái này không bao gồm thái hậu nương nương, chọc giận vị chủ nhân kia, đừng nói là Đường công công, dù có là hoàng thượng đứng ra cũng không làm được gì.

Quạn trọng nhất là, nhự vậy có thể khiến Trịnh Đại Vận mất hứng với nàng, lại không đến mức khiến hai người xa cách.

Trịnh Đại Vận là người mâu thuẫn, vừa vào cung mỗi ngày Trịnh Đại Vận đều đến tìm nàng nói chuyện, khi đó Diêu Hỷ phát hiện Trịnh Đại Vận này có chút khiến nói người ăn không vào. Chuyện tình của hắn đầy phong lưu, cũng biết lễ nghi liêm sỉ, lại thường làm mấy chuyện thế nhân coi là khác người, thậm chí còn tổn hại phong tục và giáo hóa. Diêu Hỷ cảm thấy tính cách Trịnh Đại Vận hai đời từng trải tạo thành sự khác nhau hoàn toàn.

Trịnh Đại Vận hắn rất kính trọng phụ thân đã qua đời của mình, đối với quan hệ phụ tử cũng xem trọng, cho nên đối với cha nuôi Đường công công cũng là tận trung tận hiếu, Đường công công là người đã hầu hạ hai vị hoàng đế, nhìn thấu một người tựa như vui đùa, cho nên mới trọng dụng Trịnh Đại Vận tuổi còn trẻ.

Với tính tình Trịnh Đại Vận phong lưu không quản lý mình cũng không lo, sẽ có ngày bị vứt bỏ, vẫn thua xa quan hệ phụ tử bền chắc.

"Cái gì?" Trịnh Đại Vận tưởng mình nghe nhầm.

"Ta nói, nếu không ngài làm cha nuôi ta a?" vẻ mặt Diêu Hỷ nịnh hót đi đến chỗ Trịnh Đại Vận cười.

"Nghĩ hay." Trịnh Đại Vận bị Diêu Hỷ chọc tức cười nói: "ta bất quá lớn hơn ngươi 8 tuổi, sao có thể làm cha nuôi ngươi?"

Diêu Hỷ thấy Trịnh Đại Vận tựa hồ không tức giận nữa, cười càng rực rỡ tiến lên lôi tay Trịnh Đại Vận lắc lư, làm nũng năn nỉ nói: "Ta Lữ Tú.... phi! ta Diêu Hỷ, ba tuổi biết thiên tự, 5 tuổi biết thơ Đường, 7 tuổi thuộc Tứ thư ngũ kinh, 8 tuổi tinh thông thơ từ ca phú, có thể xuống bếp làm nữ công. Thêu hoa, từng thêu qua tranh nước từ trên núi chảy xuống, hoa và chim, tô tranh, có thể chịu trách nhiệm, có thể vác túi, người khác đều gọi ta là Diêu hảo hán..."

Trịnh Đại Vận bị công phu mặt dày của Diêu Hỷ chọc cười ha ha, trước kia hắn nhìn trúng vóc dáng của Diêu Hỷ xinh đẹp, nhưng nghĩ lại những ngày mới quen đó, hầu như mỗi ngày hắn đều đến Tư Uyển Cục tìm Diêu Hỷ nói chuyện, thậm chí chuyện khi còn nhỏ ở Trịnh gia từng trải qua, hắn chưa từng nói với ai cũng đều nói với Diêu Hỷ. Hắn là người cẩn thận, mà khi đó hắn quen biết Diêu Hỷ chỉ mới mấy ngày.

Kỳ thực bỏ đi vỏ bọc đẹp mắt của Diêu Hỷ, Trịnh Đại Vận cũng nguyện ý thân cận cùng Diêu Hỷ, hắn ánh mắt Diêu Hỷ khi chăm chú nghe hắn nói chuyện đôi khi chân mày lại nhăn lại. Mà thôi, thời gian hắn cùng với Diêu Hỷ chung đụng vẫn chưa đủ nhiều, có thể tiểu tử này vẫn còn chưa nóng. Chưa nóng người là tốt, tình còn dài. Hắn cũng sợ đã biết lần này qua đi như vậy, vừa đến tay lại đối với người mất đi hứng thú. Không biết vì sao, hắn không thể tổn thương được Diêu Hỷ, bình sinh lần đầu tiên có tình thương tiếc với người.

"Ngươi quá yếu giống như đã nói vậy, ta cũng không dám thu ngươi làm nghĩ tử." Trịnh Đại Vận tự tay xoa ót Diêu Hỷ.

Diêu Hỷ chỉ vào đống đồ trên giường hỏi: "mấy thứ nàng chút nữa ta đưa trả lại cho ngài?"

"Ngươi giữ đi." đưa đồ cho ngươi sao lại có ý cầm về được? hơn nữa cái chính là hắn muốn Diêu Hỷ tự mình đi đến. "Chuyện của hai ta ngươi không cần vội nói lời làm chết, thời gian trong cung còn dài, có một người bạn cũng sống tốt hơn nhiều, ngươi vừa vào cung không lâu có thể vẫn chưa cảm nhận được." Trịnh Đại Vận cũng muốn xem một chút tình cảm của đối với Diêu Hỷ có khác với quá khứ không, hiển nhiên, sau này cũng thực sự chứng minh là do hắn suy nghĩ nhiều.

Diêu Hỷ gật đầu, nàng hiểu rõ Trịnh Đại Vận nói lời tâm huyết, nàng kỳ thực cũng cảm nhận được, cảm giác tịch mịch. Nàng không có người thân (cặp Tôn Nhị Cẩu là cừu nhân) vào cung không ai cưu mang nàng, cũng không có bằng hữu. Kỳ thực thái giám có vòng tròn thế lực khác nhau, tỷ như Trịnh Đại Vận. Hắn là con nuôi Đường công công, dĩ nhiên mang danh Đường công công thì các thái giám khác cũng muốn được gần gũi, còn có Đường công công cùng cùng phe cánh chưởng ẩn đám thái giám bên dưới đều thuộc cái vòng tròn dưới cùng.

Còn như Đông Hán Mạnh công công, thì là một cái vòng khác rồi.

Cũng không phải là không có người đối với nàng ân cần, nhưng mục đích của bọn họ đều là chuyện đấy. Đôi khi cũng có vài người cá biệt thực sự muốn làm bạn thân với nàng, Diêu Hỷ cũng ngại vì thân thể như thế nên không dám cùng ai thân cận.

"Ta tiễn ngài ra ngoài." đáy mắt Diêu Hỷ có chút nước mắt nhàn nhạt chợt hiện lên, bởi vì nghĩ đến cuộc đời còn lại của mình có thể sẽ giống như hiện tại, tử thủ bí mật ở trong thâm cung này cô độc đến già.

"Không cần, ngươi ở lại ngủ đi, buổi tối còn phải trực đêm."

Trịnh Đại Vận đi rồi, Diêu Hỷ liền đi ngủ, sợ quên đi trực đêm.

Nàng canh trước nửa giờ vào cung, còn đem chút đồ Trịnh Đại Vận cho nàng để chuẩn bị chuyển giao cho tiểu quản sự trong Ninh An Cung. Cái này gọi là bái sơn đầu, miễn cho bị ma cũ bắt nạt ma mới. Nàng còn nhét vào trong ngực hai cái bánh bao, nửa đêm có đói bụng có thể ăn chống đói, sợ buồn chán còn mang theo một cuốn truyện.

Diêu Hỷ cái gì cũng nghĩ đến, nhưng lại không ngờ mình bị lạc đường.

Nàng không phải là không biết Ninh An Cung ở đâu, nhưng đi Ninh An Cung trên đường có nghe qua hình như cung đã được xây lại, Diêu Hỷ theo trí nhớ đi tiếp, càng đi càng hiu quạnh. Vốn định tìm cái thái giám hay cung nữ hỏi đường một chút, nhưng nhìn quanh bốn phía, đùng nói là bóng người đến có ngọn đèn dầu cũng không có, chỉ có cung thất tối thui, nàng thậm chí cũng không nhớ rõ mình rời cung chính từ lúc nào.

Đêm càng sâu, tất cả mọi thứ dần trở nên mờ ảo không rõ, Diêu Hỷ sợ đến run rẩy, trong cung đồn đãi kỳ quái cũng đã nhiều, lúc này đến cả ngọn đèn cũng không có, mở mắt nhắm mắt cũng như nhau, Diêu Hỷ luôn cảm giác có thứ gì đó đi theo sau nàng. *Mắt thấy sắp đến giờ rồi, trong lòng nàng vội vàng chân dài càng nhanh bước, nhưng đi đến đâu cũng là đường chết, chỉ có thành cùng và cửa cung bao vây.

Vạn Tất nhắm mắt dưỡng thần, Nguyên Thiến cô cô bên cạnh nhẹ giọng nói: "nương nương, hạ nhân đến báo thái giám Diêu Hỷ kia không đến, buổi tối không đủ người, có cần đến hỏi nội quan giám lần nữa tìm một người nữa không?"

"Trong cung ai gia là long đàm hổ huyệt sao?" trong lòng Vạn Tất không thoải mái, xem ra tiểu yêm lư thực sự có chết cũng không chịu vào cung nàng làm việc a, cảm giác bị người chê đánh lên người Vạn Tất luôn được thiên kiều vạn sủng đúng là chưa bao giờ bị qua, loại cảm giác này chậm rãi tích tụ ở yết hầu tụ thành một khối khí nuốt không trôi.

"Gọi người ở nha môn đến xem hắn một cái, đã chết hay là chạy thoát rồi. Nếu chạy thoát thì bắt sống về cho ai gia, nếu chết..." Vạn Tất nghĩ nếu quả thực tiểu thái giám đem bản thân kết thúc, trong lòng đột nhiên khó chịu. Ngược lại không phải là tiếc hận, mà là cảm thấy tiểu yêm lư kia dùng tiện mệnh làm nhục mình.

Chương 5

Ban đêm vào tháng tư trời xuân có chút lạnh, Nguyên Thiến đem túi gấm đến nhẹ đặt dưới gối Vạn Tất, ôn nhu nhắc nhở: "nương nương... giờ tý."

Trong trí nhớ của Nguyên Thiến, nương nương nhà mình chưa bao giờ ngủ trễ như vậy, lời nói đại nghịch năm đó tiên đế băng hà, thái hậu nương nương cũng chỉ cười ha ha đi ngủ, đến cả một thời gian dài cũng không mở miệng, nghĩ đến cũng cực khổ. Như là đêm nay lại là lần đầu ăn ngủ không yên, mà còn vì một tiểu thái giám ở Tư Uyển Cục.

Vạn Tất sao có thể ngủ được? nô tài trong cung rất sợ chết, lại không ai nguyện vào Ninh An Cung làm việc, cái này Vạn Tất cũng biết. Nhưng to gan lớn mật dùng cái chết kháng mệnh như Diêu Hỷ kia thì nàng chưa từng thấy qua, nô tài này muốn chết? nàng không ép nô tài này phải vào Ninh An Cung đâu? trước giờ nàng làm là chủ tử chọn nô tài, làm gì có chuyện nô tài chọn chủ tử chứ?

"Không tìm thấy người?" Vạn Tất sợ tiểu thái giám chết, không thì.... ai là người đi dập lửa giận cho nàng chứ?

Nguyên Thiến theo lời tổng quản thái giám nói lại: "người không có ở Tư Uyển Cục, người ở Tư Uyển Cục nói, Diêu Hỷ công công muốn đến Ninh An Cung trực đêm nên đã sớm ra cửa." thái hậu nương nương chán ghét thái giám, dù cho là tổng quản thái giám Ninh An Cung cũng không cho vào phòng của nương nương nói, có chuyện đều phải truyền lời đến cho nàng. Còn vì sao thái hậu nương nương đối với thái giám hận thấu xương? đó là một chuyện cũ khác.

Trong đầu Vạn Tất hiện lên nhiều khả nàng, tiểu yêm lư chạy thoát? nhảy giếng chết? trên đường đi đυ.ng phải ai nên bị xử lý?

Còn điều cuối cùng, Vạn Tất cảm thấy rất có khả năng, với tính tình ngu xuẩn lỗ mãng của tiểu yêm lư, không chừng đã đắc tội phi tần nào đó tính khí không tốt nên xảy ra chuyện. "đến các cung hỏi một chút, các cửa cung đều khóa hắn cũng không có chỗ chạy, một người còn sống như vậy sao có thể tự nhiên biến mất được?"

"Nô tỳ tuân chỉ." Nguyên Thiến không đành lòng với chủ tử, ngữ trọng tâm trường khuyên nhủ: "nếu không nương nương ngủ trước một chút đi, không nên vì một tiểu nô mà khiến thân thể mệt mỏi."

Vạn Tất cố chấp lắc đầu.

Hiện tại tâm tình nàng có chút phức tạp, bị mạo phạm nên phẫn nộ, còn có bị chê nên không cam lòng, lại có chút lo lắng. Cả đời này của nàng rất trôi chảy, khi còn nhỏ là ái nữ được cha cưng chìu, lớn lên thì có mối tình thâm tiên đế gia nuông chiều, đột nhiên phóng ra một cái nô tài như Diêu Hỷ.... đáy lòng Vạn Tất lại mọc lên một loại chinh phục quái dị, nàng muốn tiểu yêm lư kia phải đối với nàng phục tùng.

Điệu kiện cần thiết là tiểu yêm lư phải còn sống a, trong đầu Vạn Tất không khỏi hiện ra gương mặt của tiểu thái giám.

---

Keng keng keng!

Diêu Hỷ nghe được không phải là tiếng trống canh ba, mà là tiếng chuông báo tử sinh mạng của nàng.

Trong bóng đêm nàng men theo thành cung, nhìn nơi có nhiều đèn dầu đi đến. Diêu Hỷ biết, trừ phi thái hậu có tính tình bồ tát, như vậy nàng còn có chút hy vọng sống, nhưng thái hậu đâu phải như vậy. Ban ngày mở miệng phạm thượng, ban đêm lại trốn đi kháng chỉ, với tính khí của nương nương, nàng cho dù có chín cái mạng cũng không đủ trảm a.

Ngọn đèn dầu càng ngày càng gần, chỗ có đèn là có người, Diêu Hỷ muốn nhanh tìm người giúp mình đến Ninh An Cung, chắc Hứa nương nương đã sớm ngủ rồi, tiểu quản sự hẳn là chưa kịp đem chuyện đi báo a? phải nghĩ cách để cản lại, coi như bảo vệ mạng của nàng.

Đêm khuya trong cung rất yên tĩnh, Diêu Hỷ nghe được tiếng bước chân và tiếng nói chuyện, đang lúc Diêu Hỷ cho là mình lượn quanh quay về cung chính, rốt cuộc lại đến Ninh An Cung, nàng nghe được tên của mình.

"tôn tử Diêu Hỷ kia muốn chết còn liên lụy đến Tư Uyển Cục chúng ta."

"Ngày mai đến phiên ta tới thiện giám tặng đồ, bị Diêu Hỷ làm loạn, hai ta mai chắc không thể ngủ được."

"Bên kia trong cung không có người ở không cần giữ lại a."

"Cứ chờ xem đi, sớm tìm ngươi đến Ninh An Cung, chúng ta có thể quay về ngủ một chút, chỉ sợ Thái hậu nương nương không bắt được tiểu tử kia, liền nổi giận với người Tư Uyển Cục chúng ta, nếu bị phạt lương, thì tiền lương tháng trước ta mượn cha nuôi không thể trả rồi."

...

Hai người đi đến chỗ Diêu Hỷ, may là cung này không có người ở, hai người xách đèn lồng rọi không xa, không phát hiện ra nàng.

Diêu Hỷ không kịp cứu, thái hậu đã cho người đi bắt nàng rồi, nếu như rơi vào tay thái hậu nương nương cũng không chết đơn giản như vậy, trong cung có nhiều cách dày vò người, nàng có nghe vài lão thái giám nói qua, so với cắt trứng còn đau đớn cũng không vào đâu cả.

Diêu Hỷ chỉ nghe người ta nói cũng thấy trong quần mát lạnh, nàng rón rén đi vào chỗ tối, nghĩ lại bị thái hậu nương nương bắt được thì vẫn nên tìm chỗ an tĩnh treo cổ trước vậy.

Nàng tìm được một cái cây cao to.

Xuyên qua nhánh cây thấp, sờ soạng bò lên một chỗ có sườn dốc, Diêu Hỷ nhìn thấy xa xa có một cái đình treo đèn lồng, xây giữa sườn núi, bên cạnh đình có một cây đại thụ sum suê, đứng trên lan can đình, có thể nhìn thấy lưng cây, cây kia đúng là treo mà sống.

Diêu Hỷ đến đình mới phát hiện trong đình có nữ tử trẻ tuổi, trên bàn bày rượu ngon món ngon, người kia ngồi trong đình tự rót tự uống. Nhìn vị thế người này hẳn là chủ tử trong cung, không biết vì sao lại không có người hầu bên cạnh.

Diêu Hỷ chuẩn bị lên đường định đi vào xin ly rượu uống, uống chút rượu thì có đi cũng sẽ không đau. Nếu là ngày thường nàng cũng không có gan này, nhưng hôm nay đã muốn chết thì cái gì cũng không quan tâm.

Nữ tử trong đình hình như đã say, rót rượu lúc này lại nhiều hơn, rót chảy ra bàn so với trong ly còn nhiều hơn, Hỷ Bảo đi vào đình, nhìn nàng khom người: "nô tài hầu hạ ngài."

Long Nghi ngẩn ra, dung nhan say khướt nhìn về phía bên cạnh, một cái thái giám cao gầy dáng vẻ thanh tú tiếp nhận bầu rượu, cẩn thận châm cho nàng một ly rượu, sau đó lại lấy ly không châm cho bản thân một ly.

"Thưởng rượu cho ngươi? uống đi." Long Nghi tay nâng má, mang trên mặt nụ cười mơ hồ.

"Cầu chủ tử xem nô tài không còn sống lâu được nữa, thưởng cho nô tài một ly rượu." không chờ Long Nghi phân phó, Diêu Hỷ đã ngồi xuống ghế đá, hào khí đem rượu uống cạn một hơi, rượu đi vào cổ họng để lại dư vị ngọt lâu, Diêu Hỷ chưa từng uống được đồ ngon như vậy, lại rót thêm một chén uống.

"Ai nha, chừa cho ta một chút." Long Nghi đùa giỡn nói, nghĩ thầm thái giám này thực sự là to gan cũng thú vị. "ngươi nói ngươi không còn sống lâu nữa? là phạm tội hay là mắc bệnh a?"

Diêu Hỷ đem chuyện đắc tội thái hậu nương nương đầu đuôi nói rõ.

Long Nghi vỗ bàn cười ha ha: " làm tốt lắm."

Lời này khiến Diêu Hỷ bị dọa sợ không nhẹ, nàng hồ ngôn loạn ngữ gây họa, lúc này khó thoát khỏi cái chết trên thân, nhưng không thể trơ mắt nhìn vị tiểu chủ tử này say rượu lỡ lời rước họa vào thân. "ngài cũng như ta họa từ miệng mà ra, bị người nghe thấy thì nguy. Việc này không trách thái hậu nương nương, nương nương tha cho ta một mạng là đã quá nhân hậu rồi, chỉ trách ta hiện tại đi đêm bị lạc đường."

"Lạc đường?" Long Nghi chỉ cảm thấy thái giám này cùng lắm là do ngốc mới đi lạc trong cung, hoàng cung có lớn hơn nữa, chỉ cần tìm một người hỏi là được. Nàng đang nhìn Nguyệt đình, Ninh An Cung ở hướng ngược lại, xem ra đầu óc tiểu thái giám này không bình thường, đắc tội thái hậu lại không biết sợ cũng là nguyên nhân.

Diêu Hỷ gắp vài miếng đồ ăn, gật đầu nói: "ta nhớ chiếu theo đường đi vốn có, nhưng kết quả càng đi càng hiu quạnh, thấy không có ánh sáng, như bị quỷ đả tường chạy không thoát. Cũng là nguyên nhân không thể đến cung thay ca, trong cung sửa chữa cái gì, vị nương nương đó dời cung cũng không biết."

Long Nghi căng thẳng trong lòng, cái nào sửa lại a? mà cũng đúng là có sửa lại. Nàng ở trong cung ít ngày, lại quen những chỗ rộng, liền mở rộng hai tòa cung thất không người, vách ngăn hai cung tự nhiên không có. Nàng lại ở đây một mình, cũng không có ai ở đây, tự nhiên cũng không biết sáng bao nhiêu.

Xem ra tiểu thái giám thấy tối đi nhầm lại là trách nhiệm của mình rồi. Long Nghi nghĩ một hồi, gió đêm thổi một chút liền rượu một chút. Thấy sắc mặt tiểu thái giám đau khổ cắm đầu uống rượu, Long Nghi liền hỏi: "Vậy ngươi tính thế nào?"

"Ăn no rồi tìm cây treo. Bị thái hậu nương nương bắt được, không khỏi tránh được đau khổ da thịt, nô tài sợ đau. "Diêu Hỷ cầm bầu rượu lên phát hiện đã không còn, cầm cái ly đổ ra, chỉ đổ được một giọt, giọt rượu kia sáng như vì sao trên bầu trời đêm nay như giọt lệ vì nàng mà rơi xuống.

Long Nghi thực sự cảm thấy mình say quá rồi, nàng nhìn bộ dạng thái giám dưới ngọn đèn nói chuyện chết, dường như có một loại mỹ nghiêm nghị, một vầng sáng nhàn nhạt bao phủ quanh người nàng, con ngươi u ám lại bình tĩnh như nước. Chỉ một cái chớp mắt Long Nghi cảm giác như người trước mắt như là tiên tử rơi vào phàm trần, nàng từng thấy qua nhiều thái giám, trước mắt người này trong ấn tượng thực sự không giống như nàng nghĩ.

"Cố lên thái hậu nương nương không tính toán với ngươi đâu?" ngoài miệng Long Nghi nói như vậy, kỳ thực mình cũng không tin, Vạn Tất bị mọi người gọi là yêu hậu, hẳn là không khoa trương, nhưng tuyệt không oan uổng.

Diêu Hỷ nhìn vị tiểu chủ tử trước mắt này hẳn là người mới tiến cung, trước hẳn là ở khuê phòng hiển nhiên chưa từng nghe qua thái hậu nương nương thế nào. Nói chung người chết bên ngoài cùng như vậy, Diêu Hỷ chân thành khuyên nhủ: "ngài về cung tốt nhất nên tránh vị kia, trong cung này những chủ tử dễ nói chuyện như ngài không nhiều."

Nhìn thấy rượu hết đồ ăn lạnh, Diêu Hỷ lo lắng thái hậu nương nương tìm đến đây, đứng dậy nói từ biệt: "tạ ơn chủ tử thưởng rượu. Nô tài cũng sắp phải lên đường rồi, không dám dây dưa nhiều." lúc đầu nàng định kết thúc ở đình này, nhưng có người ở đây lại sợ phiền người khác, nên dự định đi tiếp tìm một cây khác.

Long Nghi thực bội phục tên thái giám này có thể coi cái chết bình thản như vậy, lúc đầu nghe còn tưởng hắn chỉ mới ra cửa, nhưng Long Nghi cũng biết thái giám này đi thì không về được. "ta uống nhiều rồi, dạ hắc phong cao, tự mình không thể về được, ngươi tiễn ta một đoạn đi a."

Diêu Hỷ có chút do dự, lẽ ra nàng có ân với người thưởng rượu, nên đưa người ta về, nhưng lại lo lắng nửa đường gặp phải người của thái hậu nương nương. "nô tài sợ người của thái hậu đến bắt đi... nếu không chết thì không kịp nữa."

Long Nghi cũng là lần đầu có người vội tìm chết như vậy, nàng chống bàn đá loạng choạng đứng dậy: "cung của ta cách Vọng Nguyệt đình không xa, nếu trên đường gặp phải người của thái hậu nương nương, ngươi để ta lại rồi chạy được không?"

Ah, Diêu Hỷ cũng sợ tiểu chủ tử say mơ màng này gặp chuyện không may, coi như tích đức cho kiếp sau, kiếp sau có thể đầu thai vào nhà người tốt, nàng giơ tay khom người nói: "nô tài tiễn chủ tử hồi cung."

Long Nghi đưa tay tựa lên tay Diêu Hỷ, cười nói tạ ơn: "tạ công công."

Chương 6

"Vẫn chưa đến nơi ngài ở sao?" Diêu Hỷ nhỏ giọng hỏi. Vị tiểu chủ tử dẫn nàng đến một nơi tối om, rồi xung quanh dần náo nhiệt lên, sợ đi ngang qua bị thái giám cung nữ nhìn thấy, Diêu Hỷ thường rụt cổ cúi đầu.

Long Nghi nói: "sắp đến" người trong cung đều đã ngủ, trên đường cũng không có ai đi, Long Nghi nhìn thái giám đi bên cạnh bộ dạng sợ đầu sợ đuôi liền nở nụ cười. Đến chết lại không sợ, lại sợ rơi vào tay thái hậu. Có thể nói Vạn Tất khiến người giận nhưng cũng khiến người ta sợ bản lãnh của nàng.

Diêu Hỷ lo lắng chờ đợi, vị tiểu chủ tử này lại đi thêm một đoạn đường, nhịn không được lại hỏi: "còn chưa đến sao?"

Lòng nàng cũng vội tìm chết, mà nàng cũng không sợ chết, chỉ là chuyện đến nước này rồi, không chết thì sao chứ? không còn đường sống chỉ có thể nghĩ cách cho mình chết để không phải thống khổ. Còn sau khi chết rồi thái hậu nương nương còn chưa hết giận, còn dùng roi đánh lên xác nàng, vậy thì nàng cũng không còn biết nữa.

Long Nghi không nói chuyện, chỉ vỗ tay Diêu Hỷ không nhanh không chậm đi về phía trước.

Diêu Hỷ cảm thấy vạn phần dày vò, vị tiểu chủ tử bên cạnh lại đi chậm rãi, hai người như bị vây trong mê cung rậm rạp vĩnh viễn không đường ra, dọc theo cung quẹo trái, đi thẳng, quẹo phái, đi thẳng lại tiếp tục quẹo phải... Diêu Hỷ hối hận vì đồng ý dẫn người hồi cung rồi.

Nhìn xung quanh sáng trưng, vị tiểu chủ tử này bước đi cũng vững vàng, say cũng không nhiều như tưởng tượng. Diêu Hỷ quyết định bỏ gánh không làm, nàng không muốn mạo hiểm lãnh cực hình phiêu lưu, chỉ vì tiễn nữ tử mới gặp mặt một lần hồi cung. "thấy ngài cũng đã thanh tỉnh, nếu không nô tài xin đưa đến nơi này thôi?"

"Đúng lúc, chúng ta cũng đến rồi." Long Nghi dừng bước lại.

Diêu Hỷ nhìn theo ánh mắt Long Nghi nhìn lại, chỉ thấy trước mặt cửa cung phía trên có tấm biển viết ba chữ to -- Ninh! An! Cung!

Dọc đường đi nàng chỉ lo đề phòng bị người nhìn thấy, hoàn toàn không chú ý nữ tử này dẫn nàng đi đường đến Ninh An Cung, đây chính là bi ai của dân mù đường, ngu xuẩn như vậy bị người bán đứng cũng đáng.

Nhưng nữ tử này biết nàng sợ rơi vào tay thái hậu nương nương còn đem nàng mang đến Ninh An Cung?

Diêu Hỷ rất nhanh liền hiểu, vị tiểu chủ tử này muốn về cung nào, rõ ràng là muốn bắt nàng đến trước mặt thái hậu nương nương tranh công a, cũng trách mình nhìn lầm người, uống của người ta hai ly rượu ngon, nhìn người ta quen mặt liền ngây ngốc đi theo. Phi tần vì muốn leo lên cao cũng không chừa thủ đoạn nào, chuyện này nàng cũng nghe người nói qua, chỉ là sống chết không ngờ mình lại đen như vậy, bị người dẫm mạng mình leo lên.

Không muốn bị bắt lại dụng hình, Diêu Hỷ xoay người muốn chạy, Long Nghi cười nói với thái giám Ninh An Cung: "đem người bắt lại."

Diêu Hỷ uống chút rượu tự nhiên thân thể có chút suy yếu, tự nhiên chạy không lại thái giám, chớp mắt một cái liền bị bắt về Ninh An Cung. Nàng vùng vằng xông lên trước mặt Long Nghi vẫn nhìn mình cười, giận dữ hét: "ta với ngươi không cừu không oán, ngươi lại vì nịnh bợ thái hậu hại ta?" từ lúc nàng thấy người này, dáng vẻ người này vẫn luôn cười, bất quá vừa rồi còn thấy hòa đồng dễ thân, hiện tại chỉ cảm thấy u ám khủng bố.

Khiến người ta khó lòng phòng bị, chính là tiếu lý tàng đao.

Long Nghi nhìn Diêu Hỷ phẫn uất bất bình cười nói: "công công một lòng muốn chết, tiện thể giúp ta một việc không tốt sao? coi như chết cũng có ý nghĩa." nàng xoay người nói với thái giám giữ cửa: "đi bẩm báo thái hậu nương nương, bổn cung có việc cầu kiến."

"Nương nương, trưởng công chúa cầu kiến." Nguyên Thiến cùng chủ tử nhà mình nhịn một đêm, mí mắt đã nặng trĩu, vẫn phải gồng mình chịu đựng.

Vạn Tất liếc mắt nhìn cái đồng hồ cát: "hiện tại hẳn là giờ sửu đi? truyền ý chỉ ai gia, nói ai gia đã ngủ rồi, có việc mai quay lại."

Trưởng công chúa Long Nghi không chỉ là muội muội hoàng đế, còn là nữ nhi của hoàng hậu trước, so với nàng còn lớn hơn một tuổi. Năm đó tiên đế gia vì tiếp nàng tiến cung phải ủy khuất tiên hoàng, mà việc hoàng hậu trước chết ít nhiều cũng liên quan đến nàng, vì chuyện này Long Nghi vẫn hận nàng, càng hận tiên đế gia hơn.

Hai người vẫn không hợp nhau, cũng không cần gặp mặt nhau nói chuyện, nhất là đêm nay tâm tình Vạn Tất không vui, thấy Long Cũng thấy phiền.

Ban đầu Long Nghi quay về đất phong ở, nhưng vì sắp đến giỗ tiên hoàng nên mới về cung, giỗ qua thì sẽ đi. Long Nghi hồi kinh cũng đã ở một thời gian, lúc đầu mới đến cũng đã qua thỉnh an nàng một lần, khi đó hoàng đế cũng ở đó, cho đến khi cùng nhau dùng thiện xong, hai người cũng nói không đến ba câu.

"Quay lại." Vạn Tất đổi ý, để Nguyên Thiến ra ngoài truyền lời, Long Nghi hận nàng như vậy, không có việc gì lại đến Ninh An Cung này, lại còn là nửa đêm. "cho nàng vào đi."

"Nô tài xin ngài, để nô tài tự mình kết thúc." Diêu Hỷ bị dẫn đến Ninh An Cung vô cùng sợ hãi, nước mắt không tự chủ liền rơi xuống. Vì cũng không khó tưởng tượng sau khi đem nàng giao cho thái hậu sẽ như thế nào, mà nàng cũng không thể chịu nổi.

Bất quá hồi này Long Nghi chỉ nói đùa hù Diêu Hỷ một chút, thấy tiểu thái giám sợ quá mà khóc liền thu hồi tâm tư, nghiêm túc nói: "vừa rồi hù ngươi thôi, chút nữa gặp thái hậu, ta sẽ nói thật ngươi bị lạc đường đến Vọng Nguyệt Đình, được ta gọi đến hầu hạ nên trễ việc, lần này bổn cung sẽ cản thay cho ngươi."

Cái này dĩ nhiên cũng không phải nói thật hoàn toàn, nàng cũng không có ép tiểu thái giám này hầu hạ, Long Nghi thích uống một mình hơn, Vọng Nguyệt đình xây dọc theo núi, trong cung chỉ có nơi đó nhìn trống trải, ban đêm nàng thường đến Vọng Nguyệt đình quan sát thành cung, ngắm cảnh nhắm rượu, lúc này lại ngại vì thái giám Ninh An Cung ở đây, nên nhiều lời không tiện nói ra.

Long Nghi cũng không thích xen vô việc của người khác, nhất là Vạn Tất hư hỏng kia, ở Ninh An Cung làm nhiều chuyện xằng bậy, chỉ cần không liên quan đến mình, Long Nghi cho đến giờ đều nhắm mắt làm ngơ.

Hôm nay có ý muốn giúp tiểu thái giám này thoát thân, một là cảm thấy người này đầu óc đần độn để lạc đường, cùng việc mình sửa cung có liên quan, hai là cảm thấy tiểu thái giám này đắc tội Vạn Tất, địch nhân của địch nhân là bằng hữu.

Lúc ở Vọng Nguyệt đình nhìn sang Long Nghi vẫn thấy được Ninh An Cung của Vạn Tất vẫn còn sáng đèn, cũng không ngờ là bị một tên thái giám làm cho tức giận không thể ngủ được. Cũng khó trách mọi người đối với Vạn Tất nói gì là nghe đó, mặc dù nàng hận Vạn Tất, nhưng cũng không thể làm gì Vạn Tất. Có di chiếu phụ hoàng bảo đảm, đừng nói là nàng đến cả hoàng đế cũng chỉ có thể nhẫn nhịn hừ một tiếng. Cửu ngũ chí tôn còn như vậy, thì một cái tiểu nô đê tiện sao dám ngỗ nghịch với nàng, cuồng ngạo như Vạn Tất đương nhiên sẽ thẹn quá thành giận.

Diêu Hỷ nghe nữ tử này xưng là bổn cung địa vị hẳn là phi tần nương nương trở lên, người này nói muốn giúp nàng, nàng cũng không biết lời này là thật hay là giả, nên quyết định ở lại một xem kết cục thế nào, thái hậu có ý dụng hình không, để nàng còn tìm cách tự chết. Cắn lưỡi nghẹn chết cũng được, nàng không biết bản thân có thể nghẹn uất ức mà chết không, dù sao cũng không ai rảnh mà thử mấy việc đó.

Nếu như không được, nàng sẽ đâm đầu vô cột, dù sao biện pháp cũng khó khăn hơn.

Nguyên Thiến ra ngoài đón Long Nghi thấy được tiểu thái giám Diêu Hỷ làm hại chủ tử nhà mình không ngủ được, nàng tưởng là người Tử Uyển Cục bắt Diêu Hỷ đem đến, vẫn không nói nhiều chỉ dựa theo chủ tử phân phó đón Long Nghi công chúa vào.

Vào tẩm điện, Long Nghi nhìn Vạn Tất ngồi ngay ngắn trên ghế hành lễ: "Long Nghi tham kiến thái hậu nương nương."

Nguyên Thiến tiến đến bên tai Vạn Tất nói nhỏ vài câu, Vạn Tất thần kinh căng thẳng cả đêm lúc này mới bình tĩnh lại, chỉ cần tiểu yêm lư còn sống là tốt rồi, sau này sẽ còn nhiều cơ hội dạy dỗ.

"Ngươi đến Ninh An Cung này chỉ để thỉnh an ai gia hình như hơi sớm quá." Vạn Tất phất tay áo ý bảo cung nữ lấy ghế cho Long Nghi ngồi, nàng muốn nhanh đuổi Long Nghi đi, để hảo hảo dạy dỗ cái tiểu yêm lư kia. Vạn Tất số quá tốt nên chưa bao giờ gặp phải việc có tính khiêu chiến, nghĩ lại cũng thực có chút kích động.

Long Nghi cảm tạ liền ngồi xuống nói: "nương nương, trong cung có một tiểu thái giám vì đi lạc vào cung của ta, sợ nương nương trách phạt hắn, nên qua đây giải thích cho hắn một chút."

Vạn Tất cũng muốn biết Diêu Hỷ vì chuyện gì mà không đến Ninh An Cung, nhân tiện nói: "ai gia còn tưởng tiểu yêm lư kháng chỉ bất tuân chứ, còn sai người đi bắt hắn, thì ra có nguyên nhân khác. Ngược lại cũng muốn nghe một chút, chuyện gì mà lại làm lỡ giờ."

Khắp thiên hạ, trước mặt Vạn Tất có thể trấn định như thường đoán chừng cũng chỉ có Long Nghi trưởng công chúa. "tiểu thái giám lạc đường đi đến Vọng Nguyệt đình, ta không đem người hầu theo, liền ra lệnh nàng ở bên cạnh hầu hạ, chờ đó tiễn ta hồi cung. Sau đó lại nghe nói nương cho người đi khắp cung tìm hắn, liền đêm nay đem hắn đến, hiện tại đang ở ngoài hậu điện."

"Lúc ngươi kêu hắn hầu hạ, hắn không nói với ngươi tối nay phải đến chỗ ta làm việc sao?" Vạn Tất nhìn Long Nghi ánh mắt có chút không vui.

"Có nói." Long Nghi thấy ánh mắt Vạn Tất không vui nhưng lại cười: "hôm nay cũng do nguyên nhân uống rượu sinh ra có chút say, nhưng Long Nghi nghĩ nương nương nhất định có thể thông cảm."

"Được rồi, ai gia biết rồi, sẽ không vì chuyện này trách phạt hắn." Vạn Tất nói vậy, ngược lại nàng muốn phạt ai cũng không sợ không tìm được cớ, lúc này thầm nghĩ vội đem Long Nghi đuổi đi.

Long Nghi sao không biết Vạn Tất thế nào, sẽ không vì chuyện này trách phạt tiểu thái giám kia, cũng không nói sẽ không trách phạt. Long Nghi cảm thấy tiểu thái giám ở Ninh An Cung dữ nhiều lành ít, nghĩ muốn làm người tốt đến cùng, nhân tiện nói: "tạ nương nương chi ân không trách, cũng muốn hướng nương nương cầu chuyện này, tiểu thái giám cùng ta hợp duyên, không biết có thể xin nương nương khai ân, cho Long Nghi đem nô tài này khi rời kinh về phủ hầu hạ không?"

Vạn Tất không nhìn Long Nghi vuốt hộ giáp trong tay nói: "chuyện hôm nay, nô tài không làm gì sai, nhưng ngươi cũng rõ đây là nô tài sai vặt trong cung ai gia đây, giữ hắn ở lại hầu hạ là không đúng, ai gia không tính với ngươi, giờ ngươi lại muốn cùng ai gia đòi người?"

Diêu Hỷ bị người ép đứng ngoài điện, không lâu sau vị tiểu chủ tử kia liền đi ra, theo sát còn có cung nữ đứng ngoài điện phân phó nói: "chuẩn bị kiệu, tiễn trưởng công chúa hồi cung."

Diêu Hỷ vậy mới biết vị tự xưng là bổn cung kia chính là trưởng công chúa điện hạ. Trưởng công chúa là nữ nhi của tiên hoàng hậu, muội muội đương kim hoàng thượng, không bao giờ nịnh bợ lấy lòng thái hậu nương nương. Diêu Hỷ lúc này mới tin lời trưởng công chúa nói muốn giúp nàng nói thay là lời thật, nàng lần nữa dấy lên hy vọng sốt sót, mong chờ Long Nghi đến nói: "nô tài Diêu Hỷ có mắt như mù, không nhận ra trưởng công chúa điện hạ, xin điện hạ thứ tội."

Nàng đúng là có tay tìm đường chết, đắc tội thái hậu nương nương không nói, còn đoạt rượu trưởng công chúa điện hạ uống.

"Ngươi tên là Diêu Hỷ?" lúc này Long Nghi cũng không muốn biết tên tiểu thái giám là gì, nàng thử bảo vệ tính mạng tiểu thái giám này, đáng tiếc thất bại, nàng không thể vì một cái tiểu nô mà đắc tội Vạn Tất.

Nếu không biết tên người này qua một thời gian mặc kệ người này có chết trong tay Vạn Tất hay không, thì đối với nàng mà nói cũng chỉ là một tên thái giám, dù cho thái giám này nhìn vóc dáng có tốt, qua thời gian hồi lâu cũng sẽ quên đi.

Nhưng vì thái giám này nói tên cho nàng biết.

Cho nên vị thái giám này này trong lòng nàng cũng trở nên thay đổi vi diệu, không chỉ là cái tên thôi, mà là một người có tên biết khóc biết cười.

Long Nghi chua xót nhìn Diêu Hỷ cười: "bổn cung tận lực, ngươi bảo trọng." nói xong đi ra ngoài cửa cung bước lên kiệu vừa hạ xuống.

Ý gì đây? Diêu Hỷ có chút ngốc.

Nàng vừa dấy lên hy vọng sống sót cứ như vậy bị dập tắt? Diêu Hỷ hàm chứa lệ, muốn dùng răng cắn nữa đầu lưỡi, âm thầm dùng sức.

Thời gian dành lại cho nàng thực sự không nhiều.

Chương 7

"Ah... đau..... đau quá, đau quá, đau quá, đau quá, đau quá, đau quá...." Diêu Hỷ dùng hết sức cắn lưỡi, suýt chút đau đến ngất. Nàng ép mình thử lại lần nữa, trong lúc cảm nhận đau sắp thở không thông nháy mắt một cổ cường đại cầu sinh không khí liền tiến vào thân thể.

Chết quả nhiên chuyện không dễ như vậy, nhất là khắc cuối nín thở, nàng luôn sợ chết, bất cứ lúc nào cũng không sống, nên mới không thể chống được, nàng tùy ý thở mạnh đem hô hấp trở lại.

Hơn nữa sự thực chứng mình, nín thở không chết người, nín thở chỉ là dùng sức bản thân cản lại hô hấp, ngực khó chịu thở không được thì người cũng dần mất đi kháng cự, chỉ cs thể khuất phục theo quán tính tiếp tục thở.

Tự sát muốn thành công đa phần đều phải nhờ ngoại lực.

Mượn việc treo cổ mà nói, thì phải dùng dây thừng để cột, thò đầu người vào chỉ ba giây chân vũng vẫy liền đoạn khí. Đây cũng không phải là tự bản thân gϊếŧ bản thân, là mà dùng trọng lực gϊếŧ người, ngươi thử nhìn đi những người đứng trên ghế vừa đá ghế xuống ai là không điên cuồng giãy dụa? có người nói đó là do đau cũng là phản ứng tự nhiên.

Kỳ thực không phải đó là sợ, là hối hận.

Cho nên lúc đối mặt với cái chết thực sự ngươi sẽ cảm thấy cái gì cũng không thể là chuyện này, khó hơn nữa chuyện cũng không thể né tránh, không sai thì sẽ vượt qua cũng khó nói được.

Trong lúc Diêu Hỷ nghĩ loạn, thái giám áp giải nàng đem đến cửa đại điện, hai cung nữ qua đưa nàng tiến vào.

Ninh An Cung thực lớn a, nàng biết đây là đi gặp thái hậu nương nương, nhưng đi một đoạn đường dài vẫn còn chưa đến.

Diêu Hỷ đột nhiên thấy đau khổ, trưởng công chúa nói với mình đã tận lực, nhưng đường đi gặp thái hậu nương nương lại dài như vậy, nghĩ lại lời trưởng công chúa vừa từ trong điện đi ra nói, chỉ là không quá nhiều thời gian. Nhanh như vậy đã nói là tận lực? rõ ràng chỉ mới cùng thái hậu nương chào hỏi.

Nàng đau lòng cũng không trách trưởng công chúa, thứ nhất thái hậu nương nương không dễ chọc, trưởng công chúa tôn quý cũng không thể đυ.ng chạm thái hậu nương nương. Thứ hai nô tai trong mắt chủ tử luôn là mệnh khổ, gϊếŧ một cái nô tài để hả giận cũng không phải chuyện lớn gì. Trưởng công chúa nguyện ý vì nàng đi chuyến này, cũng đã là hiếm thấy rồi.

Vạn Tất như hài tử có được món đồ chơi mới, hưng phấn nửa đêm không buồn ngủ. Nhìn cái tiểu yêm lư bị dẫn vào, vai rũ xuống cũng không thèm ngẩng đầu lên, dáng vẻ ủy khuất, khiến người ta không nhịn được lại muốn khi dễ.

Diêu Hỷ đi vào hậu điện nhẹ nhàng quỳ xuống trước mặt Vạn Tất: "nô tài thỉnh an thái hậu nương nương." nàng không có dũng khí tự sát, cũng không còn sức vùng vẫy, lấy không khí trầm lặng mà cúi đầu, chuẩn bị nhận lửa giận của thái hậu nương nương.

"Công công đúng là quá phô trương, cả Ninh An Cung người không ngủ nghỉ chỉ chờ một mình ngươi." Vạn Tất nhìn Diêu Hỷ nói.

Diêu Hỷ cảm thấy nhầm lẫn đúng là lỗi của nàng, nhưng Ninh An Cung người không ngủ được rõ ràng là phải thức đêm cùng lão nhân gia thái hậu nương nương ngài a, chủ tử không ngủ nô tài nào dám ngủ? sao lại đổ lên đầu nàng?

"Nô tài đáng chết." nàng chỉ dám nghĩ trong lòng không dám nói. Có chết hay không đây, chết như thế nào, toàn bộ chỉ dựa vào một câu nói của thái hậu nương nương nàng không dám động đến.

"Công công mặt mũi cũng lớn quá a, hơn nửa đêm Long Nghi công chúa chạy đến Ninh An Cung này thay ngươi cầu tha thứ." Vạn Tất cố ý khích Diêu Hỷ, nàng thích nhất nhìn tiểu yêm lư lúc sợ chết vì bản thân giải thích.

Diêu Hỷ im lặng trong lòng nói cảm ơn trưởng công chúa, ngoài miệng vẫn nói: "nô tài đáng chết." xem ra trưởng công chúa thực lòng muốn giúp nàng, không phải công chúa không trượng nghĩa chỉ trách thái hậu quá ác độc a.

"Trừ câu này sẽ không còn gì khác sao?" Vạn Tất hừ một tiếng, thực sự kỳ quái, tiểu yêm lư biết ăn nói trong rừng anh đào khi đó đi đâu rồi? Diêu Hỷ không dám nói nhiều với nàng Vạn Tất cảm giác không thú vị.

Nàng vì bị nhốt trong cung chán đến nản, thế nhân ai mà không biết đến Vạn Tất nàng, nhưng lại không dám nói ra hai chữ 'yêu hậu' ngoài miệng, nhưng trong lòng thầm mắng hẳn là không ít người. Còn những việc nàng làm đa phần mọi chuyện đều có nguyên nhân, nhưng phần nhỏ đều là do buồn chán. Nàng tiến cung được chục năm rồi, thân nhân bằng hữu không có một ai, ngược lại cừu gia khắp nơi đều có, không tìm niềm vui cho mình sao có thể sống cung yên tĩnh này được?

Diêu Hỷ chính là việc vui mới của nàng.

Tiểu thái giám Diêu Hỷ này rất kỳ quái, không có nửa điểm giống thái giám, nếu nói bề ngoài bộ dạng thực đẹp mắt, càng thấy giống cô nương hơn là thái giám, Vạn Tất chán ghét thái giám, lại không chán ghét cái người trước mặt này, có lẽ vì dáng vẻ tốt? lúc này tiểu thái giám co người quỳ trước mặt nàng, đôi mắt đen ủy khuất nhìn xuống đất, an tĩnh nhu thuận như còn thỏ nhỏ đang sợ hãi.

"Nương nương hỏi ngươi kìa." Nguyên Thiến thấy Diêu Hỷ không đáp lời, tiến lên đẩy nhẹ nàng một cái. "còn không mau đáp lời." nàng cũng là tốt bụng, theo như nàng lý giải chủ tử nhà mình, nương nương cũng không còn tức giận như trước nữa, thái giám này nếu hảo hảo trả lời, còn có thể nhặt về mạng nhỏ.

"Ah?" khi nãy Diêu Hỷ uống rượu nên còn tác dụng, nàng uống một chút lúc này men say còn liền có chút ngẩn ngơ, không nghe được câu hỏi của Vạn Tất hỏi.

Vạn Tất bị chọc tức, lại không thể phát hỏa được, gϊết a, vẫn không thể nguôi giận, đánh, nhưng nhìn tiểu thân thể của tiểu yêm lư kia cũng không thể đánh được. "ai gia hỏi ngươi, ngoại trừ nô tài đáng chết sẽ không nói thêm gì sao? không muốn xin ai gia tha chết cho ngươi?"

Diêu hỷ cười khổ lắc đầu, men say dần chiếm suy nghĩ của nàng, ý thức cũng dần mờ nhạt, không thể nghĩ cách giải thích cho mình được. Hơn nữa rượu làm người can đảm, uống có một chút nàng thực sự không còn sợ nữa. Hiện tại đừng nói là muốn nàng chết, cho dù muốn kêu nàng lên núi đánh hổ cũng không sợ. Đáng tiếc tay lại mềm nhũn, miệng như quần bông, không còn sức.

"Muốn chết như vậy?" Vạn Tất hừ một tiếng: "ai gia càng muốn vật tẫn kỳ dụng, ngày mai ngươi đến Ninh An Cung trực đêm." Vạn Tất đang nói chuyện, liền có cung nữ đem cháo phục linh đến, đây là khi nãy Nguyên Thiến phân phó. Vạn Tất một đêm không ngủ, bữa tối lại dùng sớm, tự nhiên sẽ đói bụng, chỉ là bị Diêu Hỷ làm tức nên không cảm thấy.

Nguyên Thiến tiếp nhận chén cháo đút cho Vạn Tất một hớp nhỏ, Vạn Tất thưởng thức nói: "nấu ngon lắm, so với trước thơm hơn."

Nguyên Thiến cười nói: "cháo vẫn như trước, chỉ là nương nương đói bụng" nào chỉ có đói, là quả thực rất đói. Nguyên Thiến thực sự không nghĩ ra, vì cái tiểu yêm lư này mà không ngủ luôn sao? cũng khổ cho người hầu trong Ninh An Cung, đều không ngủ, ngày mai chủ tử có thể ngủ bù, nhưng nô tài làm việc thì vẫn phải làm việc.

Vạn Tất ăn uống không nhiều, ngày thường ăn nhiều lắm chỉ nửa chén nhỏ, hôm nay ăn nhanh lại còn đến đáy chén. Nguyên Thiến lại múc một muỗng nữa đưa đến bên miệng chủ tử, Vạn Tất đột nhiên dừng một chút: "âm thanh gì vậy?"

"Hình như là.... có tiếng người ngáy?" Nguyên Thiến nhìn Diêu Hỷ quỳ trên đất đang phát ra tiếng gáy, sợ đến suýt làm rơi chén trong tay.

Diêu Hỷ quỳ dưới đất không biết từ khi nào đã thành con vịt đang ngồi, hai cái tay ngoan ngoãn để lên gối, đầu cúi thấp, ngủ đến hôn thiên ám địa.

Nguyên Thiến lo lắng nhìn chủ tử nhà mình, trong lòng suy nghĩ, xem ra Ninh An Cung tối nay nhất định sẽ thấy máu. Nàng hầu hạ bên người thái hậu nương nương nhiều năm, cũng hiểu được nương nương không phải yêu hậu lạm sát kẻ vô tội như lời đồn vô pháp vô thiên, nhưng cũng hiểu rõ nương nương bị người mạo phạm cũng sẽ không chỉ có cười rồi bỏ qua không so đo.

Thái giám không biết điều này thái hậu nương nương đã định bỏ qua cho hắn trong lúc quan trọng hắn lại đánh mất? tổn thương mặt mũi thái hậu nương nương a.

Vạn Tất nhìn Diêu Hỷ quỳ trên đất đen mặt nói: "may ra ngoài điện, ai gia mệ rồi." hiện tại tên thái giám này làm gì nàng cũng không sợ, vì đã thành thói quen, chờ nàng chơi chán, sớm muộn sẽ làm thịt nô tài kia.

Nghĩ lại vẫn không hết giận lại bổ sung thêm một câu: "kêu hắn ngày mai không cần đến Ninh An Cung, đi canh lãnh cung đi."

Lãnh cung là nơi âm u đáng sợ nhất hoàng cung, ngày thường cũng không cần người hầu hạ hay gác đêm, nhưng vì lãnh cung đáng sợ, buổi tối đi gác lãnh cung cũng là một loại hình phạt đáng sợ. Vạn Tất muốn nhìn xem Diêu Hỷ ngươi gan lớn không sợ chết, vậy thì quỷ có sợ hay không? nên biết rằng trước đây có thái giám phạm lỗi bị phạt đến lãnh cung gác đêm, đột ngột bị sợ đến phát điên a.

"Sáng mai đuổi hết mấy người đến thỉnh an, kể cả hoàng thượng." trước khi đi ngủ Vạn Tất phân phó: "ban ngày các ngươi cũng đi ngủ chút đi, buổi tối bồi ai gia đến lãnh cung xem náo nhiệt."

Nguyên Thiến rưng rưng gật đầu, nghe ý tứ của chủ tử, thì tối ngày mai còn phải thức đêm a, nên mới cho các nàng ban ngày đi ngủ, nhưng ai dám ngủ nhiều a? cũng phải cố mà thức sợ chủ tử dạy lại phân phó. Hầu hạ thái hậu đi ngủ, Nguyên Thiến ra tẩm điện gọi mọi người đến trước mặt: "chúng ta đổi thành ba ca, thay phiên nghỉ một chút. Ngày mai còn phải thức đêm, không có việc quan trọng thì cứ gác lại, thân thể quan trọng hơn."

"Cảm tạ Nguyên Thiến cô cô." mọi người ngáp rồi tản đi, chỉ để lại Nguyên Thiến cùng vài người ở lại canh giữ bên ngoài tẩm điện.

---

Khi Diêu Hỷ tỉnh lại phát hiện trên mặt lành lạnh, vừa định thần mới biết mình ở ngoài thềm đá Ninh An Cung ngủ một đêm, lúc này trời đã sáng, mà Ninh An Cung lại im lặng đến sợ.

Nhóm người Nguyên Thiến thay ca đang về phòng ngủ lúc này mới đi đến ngoài điện, Diêu hỷ còn mơ màng nhớ không nổi tối qua xảy ra chuyện gì. Nàng và trưởng công chúa điện hạ cùng đến Ninh An Cung, sau đó gặp thái hậu nương nương.... nhưng sao bây giờ nàng lại ngủ ở đây?

"Cô cô, nương nương không xử lý ta?" Diêu Hỷ đứng dậy hỏi Nguyên Thiến.

Nguyên Thiến liền thay thái hậu nương nương truyền chỉ, kéo Diêu Hỷ ra xa mới nói: "nói nhỏ một chút, nương nương còn đang ngủ, Công công phúc lớn mạng lớn, nương nương niệm tình ngươi đến trễ có nguyên nhân, chỉ phạt ngươi đi gác lãnh cung ba đêm."

"Nô tài tạ ơn thái hậu nương nương ân không gϊếŧ." Diêu Hỷ kích động đến nói không rõ, đây là hảo sự thiên đạo gì a? chỉ phật nàng gác ba đêm? đừng nói ba ngày, ba năm cũng được a.

"Mau về đi, di chuyển nhẹ thôi."

Diêu Hỷ vội về Tư Uyển Cục, dọc đường đi sụt sùi không ngớt, lúc đầu cảm giác mình sắp chết thực sự, không ngờ nhanh như vậy lại thoát được. Nghĩ đến cũng là có trưởng công chúa đứng ra cầu xin, thái hậu nương nương xem ra cũng nể mặt trưởng công chúa, cảm thấy không thể vì một tiểu nô là ảnh hưởng quan hệ với trưởng công chúa.

Nàng nghĩ dù thế nào cũng phải cảm tạ trưởng công chúa điện hạ, đúng lúc Trịnh Đại Vận từ Chiết Giang về mang cho nàng không ít đồ tốt, lựa một chút liền mang đến cho trưởng công chúa. Đối nhân xử thể phải tri ân đồ báo, huống chi còn là ân nhân cứu mạng.

Vừa vào cửa Tư Uyển Cục, Diêu Hỷ đã cảm thấy bầu không khi tron này kỳ lạ, tất cả mọi người đều nhìn nàng, ánh mắt không thân mật như trước. Nàng ở Tư Uyển Cục không có bạn thân, nhưng nhân duyên không xấu, hôm nay sao lại thế?

Không lẽ vì tối qua liên lụy mọi người thức đêm? chắc là vậy. Tối qua thái hậu nương nương sai người tìm nàng, nàng lại không phải nhân vật lớn gì, chỉ biết tìm những người trong Tư Uyển Cục này, cho nên tối qua nhiều lần đến đây, liên lụy người ở Tư Uyển Cục không nghỉ ngơi tốt. Việc trong này vừa nặng lại nhiều, mọi người cực khổ ngày đêm hôm sau còn phải đi hầu hạ, tâm tình dĩ nhiên không tốt được.

Diêu Hỷ tránh né ánh mắt mọi người, bước nhanh trốn vào phòng mình, luôn cảm thấy trễ nửa khắc sẽ có người xông lên đánh nàng.

Vừa vào phòng Diêu Hỷ liền ngây dại, trong phòng tựa như bị tặc cướp phá nát, gối chăn đmệ bị ném xuống đất, những cuốn sách bảo bối bị móc lên ghế có cuốn bay lên nóc nhà, bộ ấm nước duy nhất cũng bị người đập bể.

Ngay sau đó, Diêu Hỷ phát hiện đồ Trịnh Đại Vận cho nàng cũng không còn, nàng mở tủ phát hiện túi vải đựng mấy trăm đồng tiền cũng không còn.

Trước khi ra cửa nàng đã khóa cửa lại, nhưng chìa khóa ngoại trừ nàng, chỏ có Liêu Binh là quản khố phòng Tư Uyển Cục mới có.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #dsasdasdada