Chương 4 : Một Mình Là Cô Đơn Ư?

Người ta vẫn hay nói rằng, con người sinh ra là để kết nối, để thuộc về một ai đó, một nơi nào đó. Vì thế, một mình trở thành điều gì đó đáng sợ. Khi bạn ngồi lặng lẽ trong quán cà phê giữa những nhóm bạn cười nói rôm rả, khi bạn đi dạo một mình trong công viên giữa những cặp đôi khoác tay nhau, khi bạn lặng lẽ ngồi bên cửa sổ vào một ngày mưa và chẳng ai gọi đến, nhắn tin hay hỏi han—người ta sẽ bảo rằng bạn cô đơn.

Nhưng có thật là như vậy không?

Tôi đã từng sợ một mình. Cảm giác không ai lắng nghe, không ai chia sẻ những câu chuyện thường ngày, không ai quan tâm hôm nay tôi vui hay buồn, khiến tôi hoang mang.

Tôi vội vã lao vào những cuộc gặp gỡ, những mối quan hệ không tên, chỉ để trốn chạy khỏi sự im lặng đáng sợ đó. Tôi sợ những buổi tối chỉ có một mình trong căn phòng nhỏ, sợ những ngày nghỉ cuối tuần không ai hẹn hò, sợ cả những buổi sinh nhật chỉ có mình tôi thổi nến. Một mình, lúc ấy, chẳng khác gì bị cả thế giới bỏ rơi.

Nhưng rồi, tôi nhận ra một sự thật: cô đơn không nằm ở việc bạn có bao nhiêu người xung quanh, mà nằm ở việc bạn cảm thấy thế nào với chính mình.

Có những ngày tôi ngồi giữa một đám đông ồn ào, cười nói, cụng ly, hát hò, nhưng lòng lại trống rỗng. Tôi thấy lạc lõng ngay giữa những cuộc vui, như thể bản thân chỉ là một khán giả đang xem một vở kịch mà mình không thuộc về. Tôi cười, nhưng trong lòng chẳng có gì để vui. Tôi trò chuyện, nhưng chẳng ai thực sự hiểu tôi.

Đó mới là cô đơn thực sự—cảm giác lạc lõng ngay cả khi không hề một mình.

Ngược lại, cũng có những ngày tôi đi dạo một mình dưới trời xanh, uống một cốc cà phê yêu thích, ngồi đọc sách trong quán quen, hay đơn giản là lặng lẽ ngắm nhìn thế giới trôi qua. Những ngày như thế, tôi không cảm thấy cần ai cả. Tôi không buồn, không thấy thiếu thốn. Tôi nhận ra rằng, có một khoảng thời gian dành riêng cho bản thân cũng là một điều quý giá.

Người ta sợ một mình vì họ sợ phải đối diện với chính mình. Sợ những suy nghĩ chất chồng, sợ những câu hỏi không có lời giải, sợ sự trống trải trong lòng. Vì thế, họ lao vào những mối quan hệ vội vã, những cuộc vui bất tận, những tiếng cười ồn ào chỉ để che lấp nỗi sợ hãi đó.

Nhưng rốt cuộc, khi mọi thứ lắng xuống, khi màn đêm buông xuống và chỉ còn lại chính họ trong căn phòng nhỏ, họ mới nhận ra rằng nỗi cô đơn vẫn ở đó, chưa từng rời đi.

Tôi đã từng gặp một người phụ nữ lớn tuổi ngồi trong công viên vào một chiều muộn. Bà ngồi đó, lặng lẽ nhìn dòng người qua lại, không ai đi cùng. Tôi hỏi:

— Bà có cô đơn không?

Bà cười, lắc đầu.

— Cô đơn à? Cũng có, nhưng rồi cũng quen. Có những ngày, bà thấy mình hoàn toàn ổn khi một mình. Bà có thể làm những điều bà thích, suy nghĩ về những điều bà muốn. Không ai làm phiền, không ai bắt bà phải trở thành một ai đó mà tôi không muốn. Đó không phải là điều tốt sao?

Tôi nhìn bà, rồi chợt nghĩ: có lẽ một mình không hẳn là điều đáng sợ.

Bởi vì một mình là khi bạn có thể tự do làm những gì mình muốn, đi đến những nơi mình thích, ăn món mình yêu mà không phải bận tâm đến ý kiến của ai khác. Một mình là khi bạn học cách lắng nghe chính mình, học cách đối diện với những suy nghĩ trong đầu mà không cần ai đó phải lấp đầy khoảng trống. Một mình là khi bạn biết rằng, ngay cả khi không có ai bên cạnh, bạn vẫn ổn.

Tôi không còn sợ những ngày không ai nhắn tin hỏi han, không còn sợ những bữa ăn một mình, những chuyến đi không có ai đồng hành. Tôi học cách tận hưởng sự yên tĩnh, học cách chăm sóc bản thân, học cách để hạnh phúc không phụ thuộc vào bất kỳ ai khác.

Có những người dành cả đời để tìm kiếm một ai đó để xoa dịu sự cô đơn trong lòng. Nhưng cũng có những người hiểu rằng, điều quan trọng không phải là có ai đó bên cạnh, mà là bản thân có thể cảm thấy hạnh phúc ngay cả khi một mình.

Vì thế, nếu bạn đang một mình, đừng vội cho rằng đó là điều đáng buồn. Đừng nghĩ rằng bạn cần một ai đó để cảm thấy trọn vẹn. Một mình có thể là cô đơn, nhưng cũng có thể là bình yên. Và khi bạn học được cách ở một mình mà không cảm thấy trống rỗng, bạn sẽ nhận ra rằng, không có gì đáng sợ cả.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro