Chương 14
Một đêm trăng mờ, bầu trời phủ mây đen như dự báo tai họa. Sunoo đứng trước một cánh rừng nằm ven vùng ngoại ô, gió lùa từng cơn lạnh toát sống lưng. Ba người bạn – hay đúng hơn, ba linh hồn đồng hành cùng cậu – Kikwang, Jiyeon và Yoseob – đang lơ lửng xung quanh, hiện hình mờ ảo như sương khói.
"Jiyeon, có chắc là linh hồn này đang 'tát quái' ở khu vực này không?" – Sunoo hỏi, mắt nhìn quanh không ngừng.
"Chắc chắn. Người dân gần đây liên tục bị ốm không rõ lý do, vật nuôi sợ hãi, trẻ con mất tích tạm thời rồi xuất hiện trở lại không nhớ gì. Dấu hiệu của một vong hồn lệch luồng," Jiyeon thì thầm.
Kikwang nhíu mày: "Nhưng tao linh cảm có gì đó không đúng. Linh lực ở đây... rất lạ. Không giống những gì chúng ta từng đối mặt."
"Có thể là một linh thể mới biến dị," Yoseob lên tiếng, giọng nghiêm trọng. "Âm oán rất nặng, thầy Jongmin nói tiêu trừ nếu nó gây hại."
Sunoo đeo dây chuyền quang ấn lên cổ – một vật linh thiêng chỉ phát sáng khi linh hồn cấp cao xuất hiện. Kikwang bay lên cao, từ trên ngọn cây nhìn xuống, mắt đỏ của cậu ta sáng lên để truy dấu tàn dư linh lực. Jiyeon thì cầm theo một chuỗi ngọc âm – có khả năng rung lên khi xuất hiện dao động luồng năng lượng tà khí. Yoseob bay sát mặt đất, tay kéo theo làn khói trắng, tạo vòng bảo vệ Sunoo.
Từng bước chân Sunoo nện xuống nền đất ẩm, cỏ rạp xuống như cúi đầu trước một trận chiến sắp xảy ra.
"Dừng lại!" – Yoseob đột ngột lên tiếng.
Từ phía sâu trong rừng, một tiếng gào như tiếng người lẫn dã thú vang lên, làm cây cối rung lên bần bật. Đám lá trên cây bỗng rơi loạn xạ, rồi giữa làn sương mù dày đặc, một bóng đen xuất hiện, trôi là là trên mặt đất.
Không có chân, không có mặt, chỉ có đôi mắt rực đỏ như máu nhỏ giọt. Từ nó tỏa ra một loại khí lạnh khiến không khí xung quanh đóng băng từng chút.
"Không ổn, khí tràng lệch cấp D... hoặc cao hơn!" – Kikwang la lên.
Con ma không nói, chỉ vung tay một cách lặng lẽ – và từ lòng bàn tay mờ ảo đó, một luồng sóng âm vô hình bắn thẳng về phía cả nhóm.
Sunoo nghiêng người, vẽ nhanh một ký tự trấn tà trong không khí bằng ngón tay: "Mộc Luân Ấn – Tịnh Tâm Trận!"
Một vòng ánh sáng bao quanh cậu, cản lại đợt sóng. Nhưng trong tích tắc, Jiyeon bị hất văng lên cao, linh thể cô va vào thân cây lớn và mờ đi một chút.
"Chết tiệt, nó không chỉ tấn công linh hồn – mà còn hút năng lượng!" – Jiyeon rít lên.
Con ma bay vòng vòng, tốc độ nhanh đến nỗi chỉ còn lại vệt đen lướt qua. Nó gào lên lần nữa, âm thanh như dao rạch vào tai. Yoseob ngay lập tức triển khai "Thính Không Ấn" – một loại phong ấn câm tiếng, nhằm làm vô hiệu tiếng gào ma lực.
Kikwang triệu hồi "Liệt Hồn Trận" – những cột sáng nhỏ lấp lánh xuất hiện, tạo thành một mê cung ánh sáng giữa rừng. Con ma lần đầu tỏ ra lúng túng, nó quay vòng, rồi bắn ra những lưỡi dao năng lượng đen nhánh từ đôi mắt. Những lưỡi dao này xuyên thủng vài cột sáng, khiến trận pháp méo mó.
"Sunoo, nó có phải gã ta không. Mạnh thật!" – Kikwang đang chiến đấu với hắn.
Sunoo nhìn kỹ: đây không phải kẻ họ đang truy lùng.
Không có dấu hiệu đặc trưng của "gã", không có mảnh ngọc khảm lưng, không có khí tràng hoàng tộc – chỉ là một linh hồn cấp cao bị lệch luồng sau khi chết dữ dội.
"Không phải hắn... nhưng không thể để nó sống tiếp."
Sunoo khẽ cắn đầu ngón tay mình, nhỏ máu vào chiếc bùa đỏ đã chuẩn bị sẵn. "Triệu Hồn Pháp – Liên Kết Kết Giới!"
Từ bốn góc rừng, Kikwang – Jiyeon – Yoseob – Sunoo tạo thành một hình vuông hoàn hảo. Một lưới ánh sáng chậm rãi kéo căng giữa các điểm, bao trùm lấy con ma. Nó vùng vẫy, gào thét, đôi mắt tóe máu – nhưng càng vùng, lưới càng siết chặt.
"Áp!" – Sunoo hô lên.
Bốn người đồng thanh niệm chú. Cả khu rừng bừng sáng trong 3 giây – sau đó, mọi thứ tối sầm trở lại. Ở giữa lưới, chỉ còn một vết đen cháy sém.
Jiyeon thở hắt ra, linh thể mờ nhạt đi thấy rõ. Yoseob ngồi lơ lửng trên cành cây, mồ hôi nhỏ giọt không ngừng. Kikwang đỡ Jiyeon, còn Sunoo thì thở dốc, tay run run nắm chặt chuỗi bùa.
"Không phải gã đó..." – cậu nói, giọng trầm xuống.
"Nhưng nguy hiểm không kém," Kikwang đáp.
Yoseob gật đầu: "Nếu để nó lang thang thêm một đêm, có khi cả vùng này sẽ thành bãi tha ma."
Sau khi thu thập lại vài mảnh vỡ năng lượng của linh thể, Yoseob phát hiện ra điều kỳ lạ:
"Con ma này... không tự hình thành. Có ai đó... đã kích phát lệ khí trong cơ thể nó khi chết."
"Ý mày là có người cố tình tạo ra nó?" – Jiyeon sững người.
"Chính xác. Có thể là 'gã'. Dùng các linh hồn khác như thí nghiệm hoặc phân thân." – Yoseob nói, giọng lạnh ngắt.
Sunoo im lặng, đôi mắt nhìn về khoảng rừng tối, nơi bóng đen đã tan biến. Từ gió thoảng, cậu dường như nghe thấy một tiếng cười mờ nhạt – mỉa mai, chế giễu, như thách thức.
"Chúng ta phải nhanh hơn nữa... trước khi gã tạo ra thứ tiếp theo."
...
Ở đâu đó... nơi tối hơn cả màn đêm.
Một bàn tay xương xẩu đặt lên một chiếc bàn đá cổ. Trên bàn là một bản đồ cổ, trên đó hiện lên bảy điểm sáng – một trong số đó đang rực lên, như thể vừa được kích hoạt.
"Mảnh đầu tiên," giọng nói trầm đục cất lên. "Không quá khó khăn nhỉ?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro