Thầy em là hồ ly
H nặng SM❤️…
H nặng SM❤️…
Truyện này là một câu truyện hay.…
Không có gì để giải thích =))…
OTP của tớ là GoFushi nhaa…
Viết cho những ngày thất tình vụn vỡ :) chẳng để làm gì cả, giống như là phân tích nỗi buồn của mình vậy rồi cảm thấy đỡ đau lòng hơn :) Gì cơ? Em hi vọng anh sẽ đọc được những lời này à? Ngốc quá :) anh sẽ chẳng bao giờ dùng Wattpad để đọc truyện đâu, mà thật ra anh cũng chẳng thèm dành ra 1s nào để quan tâm đến những thứ về em cả :)…
truyện ngôn H+ truyện này ko có thật hư cấu…
Ngày sinh nhật đáng nhớ nhất và cũng là sinh nhật cuối cùng của tôi trên cõi đời này!!!…
giáo viên, cảm hứng, khuyết tật, mù chữ, tự kỉ, tình nguyện, người nghèo…
nói về từng ngày của một cô gái…
Thật nhục nhã cho tôi, đã là từ gần 1 năm về trước đã từ chối tình yêu của cô ta mà hiện tại lại cảm thấy hối tiếc tương tư lại người ta. Nực cười..Giờ đây chính thân tôi biét thế bào là "Nghiệp quật" mà người khác hay nói, tương tư, nhớ nhung, hối hận, là những suy nghĩ của tôi hiện giờ..Giá như khi ấy tôi cảm nhận đc tình cảm cô ấy sớm hơn, tôi chịu suy nghĩ cho cô ấy hơn, dùng những lời nói nhẹ nhàng hơn thì...NHƯNG TẤT CẢ CŨNG CHỈ LÀ GIÁ NHƯ..…
Có những thứ ai cũng nghĩ đã quên , đã theo thời gian nhạt nhoà kỉ niệm nhưng không ta sẽ không quên được cái thứ tình đã lắng sâu vào tim , hằn sâu vào tiềm thức. Đó là "TìnhYêu" vậy "Tình yêu" là gì ? ai có thể định nghĩa được ? Theo tôi "Tình Yêu" cảm giác như được cả thế giới bên cạnh ta che chở , càng gần chỉ muốn ôm chặt và bàn tay đang lạnh được sửi ấm luôn muốn người ấy và mình bên nhau hạnh phúc như vậy mãi. Rồi... chỉ cần 2 từ "CHIA TAY" tất cả thành hư ão chỉ biết hoài niệm về những gì đã củ sống trong hạnh phúc của ngày tháng cũ. Chẳng biết tại sao cứ như vầy.. Rồi "Người sau sẽ thế người trước và người trước phải rước niềm đau" Thôi thì chuyện cũ đi về phía cũ hãy để những thứ đã qua thành kí ức đẹp. Đừng làm khỗ thân xác về cái xưa nếu chĩ biết cũ thì hiện tại chẳng còn nữa đâu.…
Đây là mình nổi hứng lên viết và cũng là lần đầu viết nên mong mọi người thông cảm nếu có sai sót , mọi người có thể đưa ra ý kiến mình sẽ luôn tiếp nhận những góp ý của mọi người và cố gắng hơn💙…
Minh - một chàng trai trầm lặng nhưng giàu tình cảm, luôn giấu đi những suy nghĩ sâu thẳm sau đôi mắt bình thản. Ba năm trung học, Minh âm thầm dõi theo Hạ - cô gái luôn tỏa sáng giữa đám đông, tựa như mặt trời rực rỡ mà cậu không bao giờ chạm tới. Minh kiên nhẫn theo đuổi, lặng lẽ xuất hiện bên cạnh mỗi khi Hạ cần mà không mong được đáp lại. Nhưng cậu cũng hiểu rằng tình cảm đơn phương giống như cuộc rượt đuổi không hồi kết, nơi người chạy không ngoảnh đầu và kẻ đuổi mãi chẳng thể chạm tới.Hạ - cô gái có nụ cười rạng rỡ, luôn vui tươi và hoạt bát như cơn gió mùa hạ. Là người con gái mà ai cũng yêu mến, nhưng cũng là người giữ khoảng cách vô hình với tất cả, kể cả Minh. Hạ biết Minh thích mình, biết cậu luôn ở đó, âm thầm quan tâm và bảo vệ cô. Nhưng trái tim Hạ chưa một lần rung động, chưa từng nhìn cậu bằng đôi mắt khác ngoài hai chữ "bạn bè".Hạ mạnh mẽ và kiêu hãnh, không thích bị ràng buộc bởi bất cứ ai hay bất cứ điều gì. Cô luôn tin rằng mình có thể tự do chạy về phía trước, không cần ai đuổi theo. Thế nên, sự hiện diện của Minh - vừa gần gũi vừa xa lạ - trở thành điều mà Hạ vô tình coi là hiển nhiên.Cho đến một ngày, Minh xuất hiện trước mặt cô, đôi mắt ánh lên nỗi buồn mà Hạ chưa từng thấy. Giọng nói trầm ấm nhưng đầy dứt khoát vang lên giữa chiều tà:"Từ ngày hôm nay, anh quyết định không theo đuổi em nữa."Lời nói ấy như một cơn gió lạnh buốt, cuốn đi tất cả sự thân thuộc mà Hạ vô tình đánh mất. Cô nhận ra, bóng lưng ấy đã in sâu vào ký ức mình từ lúc nào không hay.…
Otp Bằng Nghị được nhiều người ship quá, nhưng tui lại u mê otp Nghị Bằng hơn Mọi tình tiết đều là hư cấuMọi người đọc truyện để giải trí xin đừng ném đá ạ…
"Rượu" - Một chén đắng cay, một chén mê say, một chén tỉnh ngộ.Truyện không chỉ là hành trình của Như Ý, mà còn là bức tranh về những tâm hồn lạc lõng, tổn thương, yêu thương và trưởng thành giữa cuộc đời đầy biến động. Ai cũng như đang say trong một thứ men nào đó - men của quá khứ, men của kỳ vọng, men của chính mình. Nhưng sau cơn say, liệu họ có tìm thấy sự tỉnh táo, hay sẽ lại rót thêm một chén nữa để quên đi?…
một câu chuyện mình thấy nó hơi giống mình... nó hơi phóng đại tý xíu thui😅😅…
truyện này ko phải do mình viết nên đừng có ném đá mạnh quá nha. truyện này mình xin của một bạn ở trên face do lần đầu viết còn thiếu sót nhiều mong bỏ qua ^.^…
Đọc đy nói trc mất hay( lần đầu viết truyện mong mn ủng hộ )…