Hoa Vừa Nở Đã Tàn - Thiên Lộc
Tôi là Thiên Lộc , là tác giả của câu chuyện này Câu chuyện của tôi có thật và nó khôg hay cho Lắm , mọi người thông cảm nhé ^^ .…
Tôi là Thiên Lộc , là tác giả của câu chuyện này Câu chuyện của tôi có thật và nó khôg hay cho Lắm , mọi người thông cảm nhé ^^ .…
mong mọi người ủng hộ…
Mình mới viết truyện nếu có gì sai sót mong mọi người thông cảm nha♥️ Em cảm ơn ạ🖤…
[ĐAM MỸ] BẠCH NGUYỆT QUANG TRỞ LẠIThể loại: Hiện đại, ngược nhẹ, ngọt, giới giải trí, song hướng thầm mếnTóm tắt:Tống Duy luôn nghĩ mình nhớ nhầm, rằng bóng hình mơ hồ từng thỉnh thoảng xuất hiện trong tâm trí anh, người ấy đứng giữa thư viện mỉm cười với anh, hay giọng nói nhỏ nhẹ gọi tên anh trong lễ tốt nghiệp... chỉ là trí tưởng tượng của những năm tháng sinh viên đã trôi qua quá lâu. Anh chưa từng hỏi, cũng chưa từng tìm kiếm, vì sợ khi nhớ lại, thật ra chẳng có ai chờ anh ở đó.Thế nhưng khi gặp Lục Viễn, chàng trai đứng lặng người giữa dàn thí sinh casting hỗn loạn, mắt nhìn xa xăm hoàn toàn không phù hợp với khung cảnh này, Tống Duy nhìn đến ngẩn ngơ. Có thứ gì đó rất hoài niệm trong mắt người kia, rất buồn, rất yên bình. Và tim anh bất giác đập lệch nhịp.Một tháng sống chung, Tống Duy phát hiện Lục Viễn rất khác với những diễn viên mà anh từng gặp: Cậu ít nói, không tranh spotlight, nhưng lại luôn sẵn lòng dọn bếp, nấu ăn, nhường phần mình cho người khác. Ánh mắt cậu lúc nhìn anh có gì đó lạ lắm, như chứa một lời tạm biệt chưa kịp nói.Lục Viễn cũng không khá hơn. Cậu tưởng mình đã vượt qua, tưởng trái tim đã trở nên bình thường khi gặp lại người xưa với tư cách "đồng nghiệp" chứ không phải "người từng yêu". Nhưng càng ở gần Tống Duy, thấy anh cười, thấy anh bước trên hành lang vào sáng sớm để nói lời chào với cậu... Lục Viễn lại thấy mình rung động từng chút. Nỗi đau năm xưa chưa từng nguôi, nó chỉ ngủ quên một thời gian dài.Cả hai đều nghĩ người kia chưa từng để ý đến mìn…
Tổng hợp trích dẫn trong truyện…
có thể cùng nhau sánh bước 7 năm, có thể nguyện bên nhau cả đời...…
Medbooks…
tuổi thơ của một cô gái đã rơi xuống vực thẳm của cuộc đời nhiều lần và cố gắng để làm lại…
"Ái tình là phù du. Ta nguyện làm phù du, hôn lên khóe mắt nhòa lệ rồi tan biến.""Đại huynh, có thể giải thích chữ 'ái' này bằng cả đời không?"Không trách người vô tình, cũng không trách hữu duyên vô phận. Chỉ là đơn thuần, yêu không oán hận. =================Đều đã cùng vì một cái tên mà nặng lòng. Cớ gì y lại có thể bình tĩnh thong dong đến thế? "Buông tay như vậy, huynh cam tâm?"Liễu Thanh Ca nói xong liền vô hạn hối hận, lại nhịn không được tự châm chọc chính mình. Thật ích kỉ. Biết rõ thất tình không chỉ có mình, mất mát không chỉ có mình, tổn thương nhất cũng không là mình. Hắn lại vẫn khổ sở muốn trách móc. Y vẫn cười, như ngọc thạch nát tan thành vạn mảnh. Quật cường, lại thê lương."Ai nói cười là không đau, là cam lòng đâu?""Nhưng trước đây, bây giờ, hay sau này, ta không hối hận."Nhạc Thanh Nguyên, yêu bất oán bất hối.+++++Truyện đồng nhân HTTCNVPD của Mặc Hương Đồng Khứu, cảm phiền tôn trọng cp nghịch thiên này. Xin hãy ủng hộ và vote nếu yêu thích…
Hãy cho a ở bên em và con có được không?[lưu ý truyện có H+]…
đoản ngắn KookMin do tự tay tớ viết :>…
Fanfic Viết để thoả đam mê của tôi và chị tôi, nên ai ko thích thì vui lòng đừng đâm đầu vào nhé 👀…