Đường đường một trang tử hán đại trượng phu, gần nửa đời chưa từng cầu sắc.. Cớ sao nay lại vướng lụy nàng..? Ta đã dùng cả đời gầy dựng giang sơn, đến cuối cùng lại liều mạng đánh đổi một đời công sức chỉ để được nhìn nàng cười an yên hạnh phúc.. Ta thà phụ giang sơn, tuyệt không phụ nàng..Bấy nhiêu liệu đã đủ chứng minh một tình yêu?...…
Tác giả : SagiIIenaNguồn : forummatngu12chomsaoSummary :Chúng ta sẽ yêu, yêu nhau thêm lần nữa, tưởng chừng như phát cuồng trong cơn khát.Hãy nhắm mắt lại và trao cho tôi một nụ hôn tội lỗi.Mùi hương của em kích thích tôi cuồng dại.Tôi thức tỉnh lúc nửa đêm và nuốt xuống cơn thèm khát cùng tình yêu lạnh lùng.Tôi thét gào tình yêu của em, thứ tình yêu điên loạn.Hãy đến đây trong vòng tay tôi, nơi mà chỉ mình em mới có thể sở hữu.Rồi vĩnh hằng sẽ đến, bóng tối cũng sẽ có lúc ngọt ngào........." Em là của tôi, chỉ có thể là của riêng mình tôi, trái tim, thể xác, máu, nước mắt, niềm vui, sự đau đớn.. Tất cả chúng đều thuộc quyền sở hữu của tôi. Bất cứ ai cũng không thể mang em thoát khỏi tôi, ngay cả thần thánh và ngay cả em.."…
"Cô bé quàng khăn đỏ đi lạc trong rừng sâu,sâu vào khu rừng có sói dữ...Nàng Lọ Lem đánh mất chiếc giày thủy tinh,phải giam mình trong căn gác mái...Bạch Tuyết vì ham chơi mà rời khỏi lâu đài,chạy trốn khỏi dã thú rồi thất lạc...Alice rơi vào xứ thần tiên,bị nữ hoàng Đỏ đem ra xử chém...Pinocchio luôn luôn nói dối,vì thế chỉ mãi là một khúc gỗ...Cô bé với đôi giày đỏ như máu,nhảy múa, nhảy múa, không bao giờ ngừng lại..."Nghe nói, mỗi câu chuyện luôn có một phép màu để đi đến "kết thúc có hậu".Ban phát ái tình, biến thành thứ ma thuật mê muội,để đi về một kết thúc hạnh phúc.Chuyện đó,...Liệu có thật không ?…
Vô tình gặp nhau giữa thế giới rộng lớn.Cũng từ đấy mà chúng ta dính nhau không rời như nhân duyên.Nếu nhân duyên này đã vô tình đến không thể chối bỏ vậy hãy tiếp nhận.…
Đồng hồ cổ từng nhịp tích tắc, kim bạc chậm rãi xoay qua, năm tháng của chúng ta, những nuối tiếc ấy...Liệu có thể quay lại?Thật ra tôi biết mỗi người đều có một khoảnh khắc nuối tiếc khi còn trẻ. Chúng ta vô tư, đơn thuần nhưng cũng non dại. Trước những lựa chọn, những tình cảm thanh xuân, trước cả ước mơ và tương lai phía trước đều từng do dự, e ngại tiến bước. Ai mà chưa từng trải qua cơ chứ?Tôi cũng vậy...Có những nuối tiếc không thể vãn hồi được nữa, chỉ còn cách thông qua trí tưởng tượng của chính mình, hiện thực hóa mong muốn nhỏ bé ấy bằng câu từ.Tôi hối hận rồi, rất nhiều...Mong bạn nếu đọc được câu chuyện này sẽ không như thế.Hãy trân trọng tháng ngày ngắn ngủi còn lại của mùa xuân cuộc đời. Đừng than thở mệt mỏi, đừng ngại nắng ngại mưa, đừng tính toán thiệt hơn. Có những phép tính khi hoàn thành rồi sẽ nhận ra kết quả chẳng còn ý nghĩa gì nữa bởi vì ý nghĩa đó chỉ dành cho một thời điểm thích hợp mà thôi.Cầu mong bạn sẽ sớm nhận ra thời điểm đó để nắm chắc lấy nó, đừng như cánh hoa phượng vuột khỏi tay không thể bắt lại được nữa...…
Thiện - chàng sinh viên Công nghệ thông tin, trầm lặng và sâu sắc.Vy - cô sinh viên Y năm nhất, trẻ trung, tinh nghịch nhưng đầy nghị lực.Họ gặp nhau khi cả hai đều chưa chuẩn bị cho một mối tình nghiêm túc, nhưng trái tim lại đập lệch nhịp lúc nào chẳng hay.Tình yêu của họ không ồn ào, mà trưởng thành và dịu dàng như ánh nắng sớm mai.Một câu chuyện nhẹ nhàng về sự đồng hành, thấu hiểu và những khoảnh khắc rung động đầu đời.Mong các bạn độc giả sẽ ủng hộ Chậm Một Nhịp Tim và đồng hành cùng Thiện & Vy qua từng chương truyện nhé!…
||A friendship can weather most things and thrive in thin soil; but it needs a little mulch of letters and phone calls and small, silly presents every so often - just to save it from drying out completely.||- Pam Brown -…
Một ngày nọ, cơn gió thu đi ngang qua con phố nhỏ bình yên, nghe được tiếng bàn tán của mấy cô thiếu nữ vừa sang xuân.-Nghe nói tiệm hoa mùa hạ cuối phố có năm cha con đẹp trai lúm.-Bên tiệm trà thanh xuân kế bên cũng có ba anh trai đẹp hong kém bên kia đâu nha.-Tiệm áo mùa đông đối diện cũng toàn trai đẹp mà tiếc là mấy ảnh yêu nhau mất tiêu.Gió thu khóc thầm "Tại sao không có ai đặt tên cho mùa thu vậy, huhu"…