Jungkook nghe em nói Tb ghé vào tai anh Trên đời này, tình chỉ là đồ chơi cho người ta đưa qua đưa lại. Nếu muốn tồn tại thì tốt hơn cả là đừng yêu emBắt anh nghe những từ nhẹ nhàng nhưng như muốn đâm vào da thịt anh như vậy sao? Nhưng lỡ yêu em rồi,anh biết làm sao đây? Trăm lần bảo thôi - vạn lần cứ nhớTrăm lần cứ nhớ - là vạn lần muốn gặpTrăm lần muốn gặp là vạn lần đau thương…
" Jungkook à, chúng ta chia tay đi "Câu nói tàn nhẫn đó luôn khắc sâu trong tim của anh. Sau bao nhiêu năm, định mệnh lại đưa anh và cô gặp lại nhau.@ron_choco_ron…
" - Cậu chưa lần nào muốn quay về những tháng năm ấy sao ? - Quay lại để làm gì khi chỉ toàn đau khổ ? - Quay lại để tôi biết cách quý trọng cậu hơn, yêu thương cậu nhiều hơn, để những sai lầm trong quá khứ của tôi sẽ không bao giờ xảy ra nữa. Han Wool thở dài, cô đưa mắt lên nhìn những ngôi sao nhỏ giăng kín bầu trời đêm. Và rồi cô cười khẩy. Nụ cười thoáng chút cay đắng, một chút dư vị ngọt ngào, cũng biểu lộ cả những sự khinh khi đáng sợ. - Tháng năm đó, và kể cả cậu là hai thứ tôi chán ghét nhất, không muốn nhìn thêm bất kì lúc nào. Jeon JungKook, cậu nghĩ Choi Han Wool ngày hôm nay và Choi Han Wool cách đây 6 năm trước là cùng một người ư ? Cậu nghĩ tôi vẫn còn dễ dãi như vậy à ? Nếu thế thì cậu lầm rồi,tôi.... Toàn bộ câu trách móc chưa kịp thốt ra hết đã bị cuốn họng JungKook nuốt chửng. Cậu mạnh bạo chiếm lấy bờ môi mỏng mềm mại đang khẽ run lên vì lạnh của Han Wool. Răng lưỡi quấn quýt cọ xát nhau liên hồi đến tê rát. Trong khí trời se lạnh, Han Wool thấy rõ từng đường nét trên gương mặt JungKook nay đã khác xa so với chàng trai JungKook 18 tuổi ngày nào. Cơ thể của chàng thanh niên đôi mươi hôm nay bị men say cướp lấy đi lý trí cũng săn chắc quá độ. Làn sương mỏng làm thoắt ẩn thoắt hiện sự quyến rũ mà trước giờ cô chưa lần nào thấy ở cậu. Ừ thì có thêm một lần dễ dãi nữa không chết. ... "…
(Đã hoàn thành)Viết từ lúc mới bắt đầu nên còn rất rất nhiều sai sót, mong mọi người thông cảm và, hãy thử nuốt nó đi, dù bắt đầu truyện có hơi củ chuối một tí.Từ ngữ có nhiều chỗ nhạy cảm và vô duyên, hy vọng không nhận gạch xây nhà. 😅Không mang đi linh tinh khi chưa có sự cho phép của au. Không chuyển ver.Start: 02/11/2017End: 30/10/2018Ngoại truyện: đang tiến hành…
Đây thực ra là một giấc mơ của tớ. Nó giống như một thước phim kinh dị chạy từng khúc từng khúc một trong đầu của tớ lúc ấy, nó mơ hồ lắm luôn, giống như từng đoạn kí ức được chắp nối bằng nhiều bức ảnh quái dị. Lúc tớ tỉnh dậy thì chỉ nhớ được một vài chi tiết nhỏ bé là: chiếc tủ gỗ, căn phòng tầng4, bà chủ nhà,..và một bức ảnh, thứ mà nhân vật chính là tớ đang phải tìm kiếm mà thôi.Tớ sẽ cố gắng thuật lại giấc mơ điên khùng của mình trong nhân vật: Jeon JungKook.…
Lúc Jungkook hút thuốc, ánh mắt vừa trầm lắng vừa lạnh nhạt.Ami nhìn hơn hai năm, cuối cùng có một ngày không nhịn được bước đến: "Này, cho tớ hút thử với."Jungkook liếc cô, đưa điếu thuốc qua. Ami chớp mắt xáp nhanh tới, hôn vội lên môi cậu.Mặt cô thấm đỏ: "Tớ hút gián tiếp là được rồi."~~~Sau này, Ami hỏi anh: "Nghe nói năm đó sau khi chúng mình chia tay, anh uống say bí tỉ ở trong phòng thí nghiệm bị chủ nhiệm khoa bắt được, suýt nữa đã bị kỷ luật?"Jungkook cười thoải mái: "Em nhầm rồi, không phải vì em."Thực ra lòng anh hận đến ngứa răng, hừ, đời ai mà chẳng có vết nhơ.Có ai mà chưa từng điên cuồng.~~~Từng gặp một người như thế này chưa? Tất thảy những xúc động và điên cuồng của tuổi trẻ, chỉ vì người ấy mà ra.Lúc Ami nhận được điện thoại của Jieun, cô đang ở trong phòng thu âm đọc kịch bản để nuôi dưỡng cảm xúc.Phòng thu âm quá yên tĩnh, ở lâu sẽ thấy có vẻ lạnh lẽo, Ami vừa hắt xì, giọng nghèn nghẹn: "Jieun à?"Jieun nói qua điện thoại: "Hẹn giờ tối nay đi."Ami cúi đầu đọc kịch bản, hơi áy náy: "Cuối tuần được không?"Tút ~ Tút ~ Tút.Bên kia cúp máy.Ami liếm môi, nhớ mấy ngày trước mình gọi điện cho Jieun, cô nàng vừa nghiến răng nghiến lợi vừa nói: "Chao, Ami đó hả, cô còn biết liên lạc với tôi cơ đấy? Tôi còn tưởng cô đã quên sạch đám bạn học cũ rích này rồi chứ!"Jieun vẫn còn giận.Ami nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng gửi cho cô một tin nhắn, nhưng Jieun không trả lời.... Chuyển ver…