Tác giả : Nghiêm Tiểu Vũ ( Katerin)Thể loại : Hắc Đạo - Báo thù - Đau thương và ngọt ngào- Tụi em đều có một quá khứ không muốn cho ai biết , người thân bên cạnh em từng người từng người đều bỏ em mà đi , những người ngoài kia nói em là sao chổi hại chết những người bên cạnh mình . Vậy nên anh đừng đến gần em - Vậy thì sao ? Lời bọn họ nói anh mặc kệ , quá khứ của em đau khổ tôi biết , lúc đó tôi không gặp em sớm nên không bảo vệ em được . Giờ gặp được em rồi tôi sẽ bảo vệ em , ai động đến em tôi sẽ cho kẻ đó 1 đi không trở lại…
Cuộc gặp mặt định mệnh của hai con người, đưa họ đến với nhau. Một mối lương duyên e lắm trắc trở, nhưng tình yêu là phải đối mặt với thách thức để tìm thấy nơi bến bờ hạnh phúc.…
Tên truyện:Trái quýt ngọt của thanh xuânTên cũ: Đèn đường, cây dù và em.Tác giả: Kẹo ChanhTuổi: 13+Văn án:Lần đâu tiên Lưu An Vy gặp Đỗ Hoàng Mạnh là vào một ngày mưa rơi.Cơn mưa hôm đó kéo đến không ngớt. Từng hạt mưa nặng nề chút xuống mặt đường. Cô gái nhỏ ngồi lọt thỏm dưới cột đèn mặc kệ những hạt mưa cứ rơi xuống. Và rồi, một chiếc dù trắng được đưa đến trước mặt. Một chàng trai trẻ chung với khuôn mặt tuấn tú. Anh nở nụ cười trìu mến trước mặt cô. Trên tay là chiếc dù trắng được anh đưa ra hướng thẳng về phía cô.Đó là hình ảnh mà cả cô và anh không thể quên. Đối với Lưu An Vy, người con trai đó đã đến cạnh cô lúc cô cần ai đó bên cạnh nhất.Đối với Đỗ Hoàng Mạnh, cô gái nhỏ ngốc nghếch đó như khắc họa lại chính mình. Một mình dù được ánh đèn chiếu sáng nhưng thật ra vẫn chỉ là một mảng đen ngòm không hy vọng.---Nữ học sinh cấp ba-Nam giáo viên dạy cấp hai vừa tốt nghiệp đại học.Bối cảnh lấy ở Hà Nội khoảng thời gian từ tháng 10 năm 2024.Lưu ý: Các sự việc sảy ra trong truyện không hoàn toàn chính xác 100%. Câu truyện không có thật. Nam chính mắc tâm thần phân liệt nhưng ở đoạn đầu của chuyện mới chỉ có các triệu chứng nhẹ.…
Owen mắc căn bệnh hanahaki, vào giây phút cuối đời anh đã viết một bức thư...London mùa hoa tàn. Giữa những bông hoa đang lụi tàn ấy, có một bông hồng đang nở rộ.…
ảnh đế tâm cơ thích chơi đùa cùng người mới. nhưng không hiểu chơi kiểu gì mà chính bản thân lại là người bị thương. "Anh thích tính kế lên người tôi. Vậy để cho anh tính. Nhưng đến cuối phải trả tôi cả gốc lẫn lãi."thâm hiểm cao lãnh công, hiếu thắng thông minh thụtưởng tượng!!. tất cả chỉ là tưởng tượng không gắn lên người thật.tác giả mới nên còn nhiều thiếu xót các bác nhận xét nhẹ nhàng ạ.…
Cùng theo chân Tố khám phá thế giới cổ tích kì ảo và giải mã những bí mật của thế giới ấy mà bấy lâu nay đã bị vùi lấp theo dòng thời gian. Có hint nhẹ các OPT của mik. CẢNH BÁO: OOC RẤT OOC.Đọc truyện zui zẻ :)))…
WenxuanNhân vật chính: Công dịu dàng si mê x Thụ lụy tình đáng yêu.Thể loại: Tình trai, niên hạ, mất trí nhớ, gương vỡ lại lành, trùng phùng, ngọt sủng, đường pha thủy tinhTác giả: Yw Artemis•••Tống Á Hiên năm năm đợi chờ một người. Em như kẻ ngốc biết rằng người đó đã mất từ lâu nhưng vẫn hi vọng chỉ là tin đồn thất thiệt. Để rồi, vào một ngày vô tình trên mảng đất Thụy Sĩ xa lạ, Tống Á Hiên gặp được một người, một người có bóng lưng rất giống người cậu thương. Nhưng, người đó lại là Albert!Rốt cuộc Albert là ai? Albert có liên quan gì tới Lưu Diệu Văn? Tất cả là một ẩn số to lớn, đang chờ người giải đáp!~~~Mất trí nhớ đáng sợ đến mức đó sao? Mất trí nhớ mà quên mất người mình từng thương sao?Tại sao lại mất trí nhớ chứ?Tại sao lại chia li chứ?~~~Nhưng mà trùng phùng rồi! ~~~-Bé dành năm năm để chờ đợi tớ, tớ dành một đời để bù đắp cho bé!-Tớ không thích đàn ông, cũng không thích đàn bà, chỉ thích mình bé thôi!-Nín, không được khóc, khóc từng đấy thời thời gian là quá đủ rồi, hãy cười thật tươi nhìn tớ nè, tớ yêu bé nhiều lắm đó!-Em bé ngoan, hãy nắm chặt con ốc này và đặt vào nơi lồng ngực đi, nó sẽ khiến cho bé có cảm giác an toàn...giống như tớ đang bên cạnh bé vậy!...…
Ai cũng nói chốn phồn hoa làm người ta vui, với cậu, có mợ còn vui hơn chốn phồn hoa.Ai cũng nói tựa gấm là vẻ đẹp tuyệt nhất, với mợ, chỉ khi bên cậu cuộc đời mới tựa gấm.Chỉ tiếc rằng cuộc đời cậu tựa gấm nhưng chưa phồn hoa, còn mợ, sống nơi phồn hoa nhưng chưa bao giờ tựa gấm...…