[Phó thũ lĩnh x 011] Viên Đạn Lệch
"Tôi đã chĩa súng vào đầu anh. Nhưng viên đạn đó... chưa bao giờ nhắm đúng tim."Bảy năm trước, anh cứu cô. Không bằng lòng nhân, mà bằng một giao kèo.Bảy năm sau, cô chĩa súng vào anh. Không vì thù hận, mà vì một người khác đáng được sống.Họ chưa từng gọi tên nhau bằng giọng nhẹ nhàng.Chưa từng nói ra cảm xúc.Chỉ có những đêm trực giao ca không ai lên tiếng. Chỉ có tiếng bước chân chậm lại khi đi qua hành lang có người kia đứng cuối góc.Và đến khi tất cả sụp đổ, khi cò súng được bóp...Họ nhận ra, điều duy nhất họ từng giữ được, là một viên đạn đã lệch khỏi tim.LƯU Ý! Không giống bản gốc 100%!…