Tôi Yêu Tên Tội Phạm
…
Nói chung truyện này tôi tạo OC để kết hợp với Haibara , vậy nên ai không thích thì skip nha…
'Anh đó, anh có iu tui hong''Anh nói đi, anh hong iu tui đúng hong?''Ah~Sao anh hong nói gì hết vậy~''Ahhh~~~...'Mẫn Doãn Kỳ à, cậu có biết không?...Trịnh Hạo Thạc không hiểu được tiếng mèo đâu...Câu chuyện nhảm nhí by @SwagRie =3…
Họ 18 tuổi, số phận đưa đẩy họ đến với nhau, cùng nhau trải qua thanh xuân với bao kỉ niệm, vui , buồn....Viết truyện vì đam mê nha =))…
Tiếng gõ cửa dồn dập ...... tiếng gọi xen lẫn tiếng mưa ..... rầm .... rầm .... viện trưởng ... viện trưởng có người cần cấp cứu .... Sau vài lần như vậy cánh cửa rốt cuộc mở ra nhưng lại khiến người gọi cửa đứng im không nói lên lời .Cuộc đời mỗi người có lẽ chỉ vì một lần tình cờ mà khiến nó thay đổi mãi mãi . Chỉ là tình cờ cứu người nhưng lại bị bắt vạ hết sức gây shock : " bao nhiêu năm cuộc đời tôi chưa từng bị ai xé áo quần lại càng k bị sờ mó . Vậy mà e đã cắt tan bộ đồ của tôi , sờ nắn khắp thân tôi . Đến cả ..... cũng .... nếu em không chịu nhận trách nhiệm vậy sau này tôi sao còn dám gặp ai .Xin a . Là tôi sơ cứu cầm máu cho a . K cắt ra sao tôi băng bó được ?????Ahhhhh vậy là e đã cứu mạng tôi . Phải !!!! Cô kiên quyết gật đầu . Nụ cười chưa kịp nở đã tắt ngấm Nhà tôi không thiếu , tiền lại càng nhiều , ô tô cũng có vài chục chiếc . Em là ân nhân của tôi . Đáng lý tôi phải mang thứ quí giá nhất để cảm tạ e .Tôi không tham lam của người khác , cứu người cũng là niềm vui nên anh k cần trả ơn tôi .Em đã coi thường vật chất như vậy tôi chỉ đành mang trái tim duy nhất của mình , lấy thân mà báo đáp e . Mong là tấm thân tôi sẽ khiến em hài lòng .Khụ ..... khụ .... a nhầm rồi tôi rất coi trọng tiền tài . A cho tôi ít biệt thự với ô tô là đc rồi . ( cười thầm )Ân nhân . Em thật ngây thơ , lương thiện . Tấm thân tôi còn mang cho e được thì chút tài sản có là gì . Em cứ coi như tôi lấy thân báo đáp còn tài sản là hồi môn đi .Bùiiii Thiếuuuu Dươngggg . A có phải đàn ông không mà dai dẳng thế ?…
Hê nhô các cậu, đây lại là một chuyên mục mới để đăng những thứ linh tinh, đáng yêu của IC chúng mìnhhh. Ở đây sẽ có những gì ? Dĩ nhiên là có tất cả mọi thứ rồi, chúng tớ sẽ chia sẻ những gì chúng tớ thích, những thứ chúng tớ gặp phải trong cuộc sống, những thứ chúng tớ thấy đáng yêuuuu... 💓💓 Nói túm lại nơi đây chia sẻ tất cả mọi thứ linh tinh, đáng yêu mà chúng tớ đã, đang và sắp trải qua 🥰🥰 Love ziuuu 😘😘…
Nahhh…
Lần vào kinh cuối cùng của Úc Ninh công chúa là vào trận tuyết đầu mùa năm Long Khánh thứ mười bảy. Tuyết năm đó rơi đặc biệt lớn, lớp tuyết ở ngoài cung Cảnh Đức đã lên đến mắt cá chân. Đêm xuống, gió lặng tuyết ngừng, trăng sáng thê nhắm mắt lại dường như có thể mơ hồ nghe thấy tiếng tuyết từ đầu cành rơi xuống đất. Tiếng rơi rì rào nhỏ vụn ấy, trong thâm cung yên tĩnh này lại hết sức chói tai. Ngoài cung loáng thoáng truyền đến tiếng bước chân trong tuyết, từ đầu này đi tới đầu kia, lại từ đầu kia chậm rãi dạo bước quay về, giống như là đang lưu luyến gì đó, chần chừ chưa đi.Hoàng thượng cho người quét dọn cung Cảnh Đức, lại sắm thêm rất nhiều đồ trang trí. Các tiểu công công len lén phỏng đoán dụng ý của hoàng thượng. Cung Cảnh Đức đã mười mấy năm không có người ở, những công công, cung nữ trước kia đều đã già rồi, hoặc là đã xuất cung, hoặc là đã đi nơi khác, những người mới đều không biết trước kia ai đã từng ở nơi này. Những người biết chuyện thì chẳng ai muốn nói ra, chỉ kêu bọn họ đừng có hỏi nhiều.…
- Yahhhhh!!!!!!! Đánh này!!!!!!!*Bộp*- Em làm gì thế Osomatsu?Choromatsu ngừng phơi đống quần áo, xoay người lại nhìn bé con đang cầm kiếm đồ chơi, đeo mặt nạ siêu nhân hướng về phía mình. Nhóc con tên Osomatsu kia lùn tịt chỉ cao tới thắt lưng của cậu, là hàng xóm gần nhà cậu, hôm nay bố mẹ nhóc có việc phải về quê nhưng Osomatsu vẫn còn sốt nhẹ nên bố mẹ nhóc không dẫn theo, thật may hôm nay Choromatsu cũng không phải đi học nên sẵn tiện cậu giữ nhóc giúp.- Em là siêu nhân! Phải đánh quái vật!Osomatsu giơ cao thanh kiếm, làm động tác như siêu nhân trong phim, nhưng nhìn đáng yêu hơn nhiều!- Vậy anh là quái vật hả?- Không. Quái vật xấu xí lắm, anh Choromatsu đẹp thế sao làm quái vật được.Nhóc con lắc đầu trả lời, câu nói vô cùng ngây ngô nhưng lại khiến cậu thấy rất vui. Cậu khom người xoa đầu nhóc rồi quay trở lại với công việc của mình. Osomatsu đưa mắt nhìn theo cậu sau đó ngoan ngoãn bắt ghế ngồi cạnh, vẫn đeo chiếc mặt nạ trên mặt.- À, em hạ sốt chưa?Choromatsu vừa móc cái áo lên sào vừa hỏi- Đỡ hơn rồi ạ.Bé con đung đưa chân, mặt cúi thấp, bất ngờ chiếc mặt nạ bị lột ra để lộ khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu, cậu đưa mặt lại gần hơn, áp trán mình vào trán Osomatsu để chắc rằng nhóc đã hạ sốt. Choromatsu không hề để ý hai tay nhóc con đang siết chặt ống quần mình và đổ đầy mồ hôi, gương mặt nửa cúi xuống vì phải giấu đi cặp má đang ửng hồng, nửa ngước lên vì bị cậu cố định bằng tay.- Ừm, có vẻ đã hạ sốt thật.…
nahhh, vì anh người yêu của tôi quá flop nên chỉ có thể tự sìnLưu ý rất lớnCP NAM×NAMCP NAM×NAMCP NAM×NAMBật mí chút thì người yêu của Kunikida nguyên bản là tôi ngoài đời đó 😉…