3,363 Truyện
[My Oc story] Những đứa trẻ bị thần linh bỏ rơi..

[My Oc story] Những đứa trẻ bị thần linh bỏ rơi..

8 1 1

- ✋🚫STOP!!🚫✋Đọc mô tả là cảnh báo bên dưới trước khi có trải nghiệm đọc!!- Nhiều khi suy vì suy nghĩ về quá khứ của tụi nhỏ nhà tôi -'))🤡🤡- Khi nào có suy nghĩ mới về quá khứ đám nhỏ tui sẽ ra để mọi người hiểu rõ đám nhỏ-33💝👊👁️👄👁️🤳_________-----_________ Hỡi những vị thần trên cao. Xin người hãy để bọn con Được sống như những người kia, Được sống như những đứa trẻ- Một đứa trẻ sống đúng tuổi của chúng. Hỡi những vị thần trên cao... Xin người cho bọn con được Sống, yêu thương, hạnh phúc với ạ? Bọn con chỉ xin như thế, Thế nhưng sao người lại gạt bỏ? Bọn con đã quỳ xuống cầu xin! Chỉ mong ngài thấy được chúng con... Bị ruồng bỏ tới mức nào! Hỡi người ruồng bỏ bọn con ấy... Bọn con chỉ muốn nói rằng: Chúng tôi chỉ mong một ngày Được sống trong bình yên hằng mơ ước, Chúng tôi chỉ đang cố giành giật Cái thứ hạnh phúc nhỏ ấy Thôi mà...? Xin người đừng ruồng bỏ chúng con, Cuộc đời chúng con đã đủ đau thương! Chỉ mong sao bản thân được sống Mà không có đau thương và mất mát Như thế là quá đủ với bọn con rồi ạ... Xin ngài chấp thuận lời cầu xin- Đến từ những kẻ bị ruồng bỏ này..._______________-----_______________ Cre: của tôi OK??☺️- Hoàn toàn tự viết không tham khảo bất kì một nguồn nào cả!- tất cả đều dựa theo một số tình tiết của Oc nhà làm 😔👊🥀🚫✋!LƯU Ý!✋🚫Có yếu tố tiêu cực, máu(?), ảnh hưởng tâm lý, xâm hại mang đến trải nghiệm có phần tiêu cực về xứng quanh. Có cả chữa lành. Sẽ hơi n…

Độc Sủng.

Độc Sủng.

1 1 1

- Ta là Trương Tuyết Ninh là một tiểu thư quyền quý nhất quận Thái Vinh, ta có một tì nữ thân cận tên là Bạch Linh năm nay vừa tròn 17 tuổi đẹp đẽ còn ta đã 20 tuổi. Lúc gặp nàng lần đầu ta đã rất ghét nàng, nàng chỉ là tì nữ nhưng dung mạo của nàng còn xuất chúng hơn cả ta. Nếu nàng là tiểu thư quyền quý chắc chắn còn nổi tiếng hơn cả ta. Còn ta, đường đường là một tiểu thư quyền quý cũng chỉ đành ngậm ngùi xếp sau nàng ấy. Ta hận nàng thấu tâm can, tìm đủ mọi cách để hãm hại nàng, hủy dung nhan tuyệt thế đó của nàng, để ta đường đường chính chính là nữ nhân đẹp nhất quận Thái Vinh. Cho đến 3 năm sau, Trương Gia nhà ta bỗng dưng gặp biến cố khiến gia tộc giàu có bậc nhất quận Thái Vinh tàn lụi, ta là tiểu thư cũng bị liên lụi, lúc sống đã hại quá nhiều người, đến lúc sa sút ai cũng muốn giết ta, lúc đó bỗng dưng có một con dao lao tới, ta tưởng ta chết tới nơi rồi thì không! Ả tì nữ mà ta hận nhất, ta hãm hại nhiều nhất- Bạch Linh đã đỡ con dao đó thay ta, lúc chết nàng ấy nhẹ nhàng nói: "Tiểu thư, có lẽ người rất ghét nô tỳ nhưng nô tỳ rất yêu thích tiểu thư, chỉ vì tiểu thư là tiểu thư của nô tỳ .Nô tỳ nguyện cả đời trung thành với tiểu thư, dù tiểu thư có ghét bỏ nô tỳ đi nữa." . Từ lúc đó, ta mới thấy, nàng dù có bị ta bạc đãi, hãm hại đến dung nhan cũng chẳng còn lại ra tay hy sinh bảo vệ ta vì ta là tiểu thư của nàng, lúc đó ta hối hận muốn làm lại cuộc đời, tự hứa rằng nếu có thể sống lại sẽ cưng sủng nàng còn hơn cả bảo bối trong tay, nâng niu như báu vật .…

Anhcray x Koharu: Nocturne (Pokémon)

Anhcray x Koharu: Nocturne (Pokémon)

16 3 3

Mười tuổi - đó là thời khắc khởi đầu cho mọi chuyến đi. Ở Paldea, Koharu Tsubame rời quê nhà với khát vọng vươn đến ngôi vị Pokémon Champion. Cô mạnh mẽ, kiêu hãnh, mang theo niềm tin rằng chỉ có thực lực và sự quyết tâm mới đủ để mở ra con đường phía trước. Cùng lúc ấy, tại vùng Galar xa xôi, Hoshikawa Anhcray cũng bắt đầu hành trình riêng với ước mơ chinh phục đỉnh cao, mang trong mình sự nhiệt thành và niềm tin giản đơn rằng mọi cố gắng đều sẽ được đền đáp.Hai con đường tưởng chừng chẳng bao giờ giao nhau. Nhưng định mệnh lại không đơn giản như thế. Từ Kanto đến Johto, từ Hoenn đến Sinnoh, từ Kalos đến Alola... bất kể Koharu đặt chân tới đâu, ở đó, bằng một cách nào đó, Anhcray cũng xuất hiện. Một thị trấn nhỏ ven đường, một khu rừng rậm âm u, một đấu trường náo nhiệt - không nơi nào có thể ngăn được những lần chạm mặt tưởng như ngẫu nhiên ấy.Với Koharu, sự lặp lại đó chỉ đem đến sự khó chịu. Trong đôi mắt cô, Anhcray luôn chỉ là một kẻ cản đường, một sự phiền phức vô nghĩa. Ánh nhìn cô dành cho cậu lạnh lẽo, đôi khi còn thoáng chút khinh bỉ, như thể đang tự hỏi vì sao định mệnh cứ phải bày ra trò đùa này hết lần này đến lần khác. Thế nhưng, Anhcray không vì thế mà lùi bước. Cậu ta vẫn luôn mỉm cười, vẫn kiên nhẫn, và bằng cách nào đó, vẫn để lại dấu ấn trong từng cuộc gặp gỡ ngắn ngủi.Thời gian trôi đi, hành trình vẫn tiếp tục, và ước mơ vẫn còn ở phía trước. Thế nhưng, ở giữa những cuộc phiêu lưu, những chiến thắng và thất bại, một khúc nhạc khác dường như cũng đang…