Kẻ Trát Táng
Tôi quay đi lấy xe rồi về, nước mắt cũng rơi nhiều lắm trên đường chạy không lúc nào ngừng, đến người dừng lại chờ đèn đỏ cũng phải hỏi thăm… tôi đứng ngoài cửa loay hoay vì không thể mở được, mắt đã nhòe, khó thở cũng vì khóc rất nhiều.Tôi không còn cách nào, phải chạy xe đến siêu thị tiện lợi mua vài chai rượu uống, tôi không thói quen uống đồ có cồn nhưng khi anh rời đi tôi hay tìm đến nó. Tôi cầm đồ ăn vặt, rượu nhấm nháp, cùng bộ phim tình cảm để chữa lành tâm hồn. Chạy xe về gần tới nhà thì bóng người đàn ông cao lớn đứng ngay cửa nhà. “Tử Chính!!”Anh nghe thấy giọng tôi thì liền ngoáy đầu nhìn thấy tôi đang chạy xe lao tới anh. Tôi bất ngờ quá nên cũng suýt đâm trúng anh, thật may hiện giờ chúng tôi không phải ở bệnh viện. Anh ấy không bất ngờ lắm, mặt trầm ngâm nhìn tôi không một lời gì cả.…