Truyện đơn giản kể về cuộc sống hài hước và ấm áp trong bệnh viện tâm thần Dalziel, với tâm điểm chính là hai anh đẹp trai ở phòng 304.Tác giả: Én Áo Đỏ (@iel_watt)Truyện đã hoàn thành: 50 chương + 6 ngoại truyện + HE.CP: GeminiFourth.Giống người điên nhưng không bị điên (công) x Không giống người điên nhưng bị điên (thụ).Ý chính: Vô tình gặp nhau trong bóng tối, cùng nhau đi đến nơi có nắng.*Vui lòng vào trong để biết thêm chi tiết. Hoan nghênh ^^(16/11/2023 - 10/03/2024)…
Làm một cái bẩm sinh tư chất cực tốt Omega ấu tể, Đường Thu vốn nên là tại một đám Alpha ấu tể chen chúc dưới hưởng hết vạn ngàn sủng ái lớn lên, mỗi ngày buồn phiền ngoại trừ hôm nay là nên cùng cái này tiểu đồng bọn đồng thời quá gia gia, chính là nên bồi cái kia tiểu đồng bọn chơi trốn tìm.Tuy nhiên không biết là chuyện gì xảy ra, Đường Thu cũng không có ra đời ở hắn nguyên bản nên ra đời trong thế giới, ngược lại là đi tới một cái chỉ có hai loại giới tính bình thường thế giới.Làm toàn thế giới duy nhất một cái omega ấu tể Đường Thu cũng không biết, ở trên thế giới này tất cả mọi người gien nếu như dựa theo hắn nguyên bản thế giới kia đến đều là so sánh thiên hướng Alpha.Hết thảy Alpha trong gien trời sinh thì có đối Omega ý muốn bảo hộ, đối ấu tể càng hơn.Thế là, tự Đường Thu lên nhà trẻ sau, tiểu tử cha mẹ cùng ca ca liền bất ngờ phát hiện chính mình người bạn nhỏ thật giống có chút bất ngờ đặc biệt thụ những khác người bạn nhỏ thích.Những nhà khác trường mỗi lần bị nhà trẻ lão sư mời gia trưởng, hoặc là hài tử thụ bắt nạt, hoặc là chính là hài tử đánh nhau.Mà Đường Thu cha mẹ mỗi lần mặc dù bị nhà trẻ lão sư mời gia trưởng nhưng là trong vườn trẻ lại có người bạn nhỏ vi hôm nay Đường Thu người bạn nhỏ đến cùng nên cùng ai cùng nhau chơi đánh nhau lạp!…
- Thời Đại Thiếu Niên Đoàn tan rã rồi. Đinh Trình Hâm không hiểu vì sao Thời Đoàn vốn tưởng chừng tương lai sẽ kề vai sát cánh cùng nhau tỏa sáng rực rỡ trong ánh hào quang lại bỗng nhiên biến thành mỗi người mỗi ngả. - Đinh Trình Hâm tự sát rồi. Thời Đoàn vốn tưởng rằng sau khi họ rời đi, A Trình ca của họ sẽ có thể có thêm nhiều cơ hội để bước tiếp đến đỉnh vinh quang. Nhưng tại sao bây giờ người họ thấy không phải là người vốn nên phong quang rực rỡ trên sân khấu mà lại là một thân xác tiều tụy trên giường bệnh, sống nhờ máy móc, y sĩ như này? Thể loại: Fanfic, chữa lành. Author: Qini…
Bốn năm trước...Buổi đi chơi của hai người cũng từ đó mà kết thúc . Sau buổi đi chơi đó thì hắn nói một câu..." Jimin em với tôi chia tay đi " hắn nói thẳng thừng trước mặt cậu mặc không cảm xúc, cậu tưởng hắn nói đùa cậu hỏi lại một lần nữa. " Anh nói gì cơ, đùa không vui đâu " " Không đùa tôi nói muốn chia tay với em " anh nhắc lại một lần nữa " Tại sao lại chia tay " " Vì chúng ta không hợp nhau " anh nói xong nhìn cậu đứng đó một hồi lâu rồi lên tiếng.…
Tác giả: Tông Nhi Mộc MộcTình trạng: Hoàn thànhThể loại: Nguyên sang, Bách hợp, Tương lai , HE , Tình cảm , Ngọt sủng , Xuyên thư , Chủ công , Hào môn thế gia , ABO , Duyên trời tác hợpTag: Hào môn thế gia Duyên trời tác hợp Ngọt văn Xuyên thưTừ khóa tìm kiếm: Vai chính: Đinh Mạch Nhan ┃ vai phụ: Vô ┃ cái khác: Hạ bổn chuyên mục dự thu văn 《 tà thần chăn nuôi [ vô hạn ]》…
Mối tình của bọn chẳng có sóng gió hiểm nguy, chẳng ồn ào vội vã, cũng chẳng đau đớn dằn vặt đến quằn quại tâm can. Tất cả chỉ đến từ những rung động ban đầu, từ những cử chỉ nhỏ xíu hết sức bình thường dành cho đối phương, từ những câu nói bông đùa tự nhiên bỗng dưng lại hóa sự thật.You had me at hello.Anh đã yêu em từ cái nhìn đầu tiên.Design by Lie.Start writing: 040821…
Ngồi trong phòng khách của một tòa nhà cao cấp, hai cha con ngồi trên sô pha."Cha muốn kết hôn!"Đang nói chính là Doãn Tường, bốn mươi tuổi, mặc dù đã là tới tuổi tứ tuần, nhưng vẻ ngoài tuấn tú của y một chút cũng không có giảm, khí chất trưởng thành càng tăng, cả người toát lên vẻ sức quyến rũ cương nghị. Vợ y vào mười năm trước vì bệnh mà qua đời. Gần đây, y quen biết một người phụ nữ tên là Lam Vận, hai người nhất kiến như cố (mới gặp đã quen thân), hơn nữa còn là đồng nghiệp, cảm tình rất nhanh tới rồi đi đến bàn chuyện kết hôn."A? Cha, cha cuối cùng đã bị lừa rồi? " Doãn Húc nằm trên ghế sô pha trào phúng nói. Doãn Húc, mười bảy tuổi, hoàn toàn kế thừa huyết thống tốt đẹp của cha hắn: khuôn mặt tuấn tú, vóc người cao gầy, tuyệt đối là loại hình khiến nữ giới phải điên cuồng."Tiểu tử thối!" Doãn Tường một quyền đánh tới Doãn Húc. "Mày một ngày không móc cha mày mày sẽ chết có đúng hay không?""Chết thì chưa chắc, nhưng mà sống sẽ thấy vui! Ha ha...""Không thèm nói nhiều với con." Doãn Tường vừa định lên lầu, bỗng nhiên nhớ tới sự kiện quan trọng quên chưa nói."A! Thiếu chút nữa đã quên nói cho con, Vận cùng con trai cô ấy sẽ tới ở cùng chúng ta.""Ồ! Tốt! Có lúc thấy căn nhà to như vậy chúng ta ở có cảm thấy buồn chán, nhiều người sẽ náo nhiệt hơn." Hắn cũng không phản đối, chỉ cần cha thích là được."Con có thể nghĩ được như vậy thật là tốt!" Doãn Tường âm hiểm cười cười, Doãn Húc trực giác cảm thấy mùi âm mưu…
Văn ánNàng là Liễu Thần, một tồn tại bất diệt từ thời thượng cổ, cắm rễ nơi vực sâu, tĩnh lặng quan sát thiên địa xoay vần. Trong ký ức của nàng, quá khứ như một màn sương mờ ảo, chỉ còn lại những mảnh vỡ rời rạc của thời đại đã qua.Nàng là Ngoan Nhân, một nữ đế vô địch, từng bước đi lên từ huyết lửa, nắm trong tay sức mạnh khiến cả vũ trụ run sợ. Giữa thế gian vô tận, nàng chỉ có một tín vật duy nhất-một chiếc lá liễu mang theo khí tức xa lạ mà quen thuộc, như một phần linh hồn nàng đã đánh mất từ lâu.Một trận chiến định mệnh đưa hai người gặp lại, nhưng chỉ có Ngoan Nhân nhớ, Liễu Thần lại quên.Khi cành liễu rủ xuống, khi đôi mắt kia phản chiếu hình bóng nàng mà không hề dao động, Ngoan Nhân siết chặt nắm tay."Ngươi thực sự... đã quên ta sao?"Bên dưới cội liễu ngàn năm, quá khứ dần thức tỉnh.Là ký ức chôn vùi, hay là một khởi đầu mới?----Truyện viết để thoả mãn bản thân nên xin đừng nặng lời!!!…
An Nhiên là một cô gái bình thường-có lẽ là quá bình thường. Cô sống lặng lẽ trong thế giới của mình, yêu thích sách vở và những bộ phim lịch sử, đặc biệt là House of the Dragon. Mỗi tối, cô đều xem đi xem lại những tập phim về gia tộc Targaryen, đắm chìm trong bi kịch của họ.Nhưng cuộc sống của cô lại không có gì đặc biệt. Một sinh viên bình thường, sống vui vẻ giữa tình yêu của gia đình và những khoảnh khắc bên bạn bè. Mọi thứ trôi qua trong vòng lặp êm ả đó, rồi cứ thế xoay tròn, xoay tròn. Cho đến ngày hôm đóNgày mà cô chết.Mưa đêm tầm tã, ánh đèn xe loang lổ trên con đường ướt đẫm. An Nhiên đứng dưới hiên trạm xe, tay siết chặt chiếc ô cũ kỹ. Cô không nhớ mình đã chờ bao lâu, chỉ nhớ cơn gió lạnh buốt xuyên qua lớp áo mỏng.Và rồi... một tiếng hét. Cô quay đầu.Một cô gái nhỏ đứng giữa đường, đôi mắt hoảng loạn nhìn về phía chiếc xe tải lao đến với tốc độ khủng khiếp. Không kịp suy nghĩ, An Nhiên lao tới, đẩy cô bé ra ngoài. Đầu đập mạnh xuống đường một cơn đau ập đến.Rồi cô không còn cảm thấy gì nữa. Không có đau đớn.Chỉ có bóng tối vô tận.---Nhưng rồi... cô mở mắt.Không phải ánh sáng bệnh viện, không phải âm thanh của máy đo nhịp tim.Mà là hơi ấm kỳ lạ.Mùi của tro than, của gỗ cháy, của một thứ gì đó hoang dã và cổ xưa.Cô nhìn thấy bầu trời-một bầu trời đỏ rực như lửa, với những cái bóng khổng lồ lượn quanh.Rồng.An Nhiên giật mình bật dậy.Không, không thể nào.…
Có những người thích nghe những bản nhạc chứa những ca từ mà họ sợ phải nói ra.Nhưng thật tốt là sau khi phải hứng chịu đủ mọi thứ trên đời, ngẩng đầu lên vẫn thấy bầu trời trong xanh như vậy.Và cũng thật tuyệt khi nhìn sang bên cạnh, thấy một nửa kia đang bình yên say giấc!___________________[𝐒𝐄𝐍𝐒𝐄𝐒]HUẤN• YOUR VOICE •Author: @princesssowhatDesigner: @Ha_Vy7804---welcome to my kingdom---…
Cuộc sống đại học thật sự đã là vất vả , du học còn khó khăn hơn . Bạn đang học đại liên thông từ Nhật sang Mĩ . Chật vật với cuộc sống bộn bề và hối hả đã đủ mệt mỏi nhưng rồi chủ nhà của bạn đuổi bạn ra vì một vài lý do nhảm nhí. Khó khăn + vô gia cư khiến bạn đau đầu, ở nơi đất khách này bạn chẳng biết dựa vào ai. Tình cờ tham gia vào buổi tiệc ở trường đại học, bạn vô tình gặp lại Suguru Geto. Và nhờ có Geto và Shoko , bạn thoát kiếp vô gia cư và trở thành bạn cùng phòng với Gojo và Geto…