Trông tông môn Thông Thiên Các .Thảo Minh chạy đến bên Linh Trang một cô gái -toái lên vẻ lạnh lùng khí chất bất phàm.Miệng nới to :Tỷ Tỷ Linh Trang : Sao ?Linh Trang:Lại gây chuyện à ?Thảo Minh :Đâu có đâu sao tỷ cứ suất ngày nghĩ xấu cho ta thế nhờ…
Tên truyện: 1% ( one percent )Tác giả : MiiCP: Vi Hải Yên - Trần Vị NhiênThể loại: gl, hiện đại, đô thị tình duyên, thanh xuân vườn trường, hơi ngượcĐối với Hải Yên, kể từ thời khắc Vị Nhiên mang ánh sáng thanh thuần từng bước một tiến vào trái tim cô, Hải Yên mới nhận ra cái gọi là cuộc sống rốt cuộc là thế nào.Còn đối với Vị Nhiên, Hải Yên lại chính là biến cố tốt đẹp nhất từng xảy ra trong đời mình.Bắt đầu bằng cái ngước đầu đơn thuần, kết thúc bằng cái cúi đầu đẫm lệ. Dẫu vậy, không ai trong bọn họ hối hận vì từng chiếm giữ trái tim của đối phương.Author có đôi lời muốn nói: Tâm hồn thiếu nữ mong manh dễ vỡ, nếu không thích tình cảm nữ x nữ thì vui lòng clickback giúp mình nha. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ🥰 WARNING: CẤM SAO CHÉP DƯỚI MỌI HÌNH THỨC.…
"Einmal ist keinmal" "Nghĩa là gì?""Nếu chỉ có một lần, vậy thà rằng đừng xảy ra thì tốt hơn."Khẽ đưa mắt ra xa, cái nắng bỏng rát của Sài Gòn khiến người đó nheo mắt lại, chợt cong khoé miệng cười chua chát."Gặp em chính là việc chị chẳng mong xảy ra, đúng không?"Cô khẽ mấp máy, nhưng rồi lại buông thõng người, mỉm cười rồi lại yên lặng ngắm nhìn thành phố, trả lại khoảng không nghẹt thở như vốn có.Minh Anh choàng tỉnh, trên trán lấm tấm mồ hôi, lại là giấc mơ cứ mãi đeo đuổi cô bao nhiêu năm nay, dù đã lặp đi lặp lại rất nhiều lần, cô cũng chẳng thể làm quen được với gương mặt buồn thương đó, khẽ thở dài rồi nhìn ra ngoài cửa sổ."Ngày mới lại đến rồi."…
Bách Hợp , tớ chỉ viết vui thôi các bác góp ý nhẹ nhàng chứ đừng vứt đá à nha 🌚😢 Nghi lạnh lùng tận sâu trong nội tâm che giấu một đứa trẻ . Lan nhạy cảm , mạnh mẽ , có chút ân cần ấm áp. Gặp nhau rồi yêu nhau một cách thầm lặng , dẫu biết đối phương cũng thương mình nhưng chẳng ai có can đảm dám thừa nhận tình yêu này , để rồi chia lìa trong tiếc nuối . Cứ ngỡ thế là hết , nhưng duyên phận thế nào lại để họ gặp lại nhau , để rồi mang lại cho nhau một ích hạnh phúc nhỏ nhoi , nhưng rồi họ vẫn là chia ly . "Thật ra thì đợi đến lúc mất đi rồi mới cảm thấy hối hận , nếu như cho tôi thêm một cơ hội chắc chắn tôi sẽ không buông tay" Cơ hội đó đã đến chỉ tiết họ đã bỏ lỡ của nhau quá nhiều thời gian .Chưa viết chưa nghĩ được a a a a a.…