Trích đoạn :Lúc đang phóng trên đường lớn cũng có một chiếc xe đang đi trên làn đường cùng hướng với nhà cô , Tiểu Tư tò mò nên ghé sát cửa sổ đặt hai tay như ống nhòm nhìn sang , qua lớp màng kính của hai xe cộng với hạt mưa hình như cô có thể thấy được một nửa khuôn mặt , hình như có gì đó giống với Lâm Hành Phong , cô lấy máy ra định nhắn tin cho cậu nhưng chợt nhận ra cô với cậu ấy chưa qua lại số liên lạc . Cô tắt máy đi nhìn ra phía cửa sổ , chiếc xe đó vẫn đang song song đi cùng nhà cô . Lúc về đến nhà thì mưa bắt đầu nổi đoá thêm , cô chạy lên phòng , mở máy tính ra nhấp một đoạn lên dòng trạng thái nhật kí nhỏ của cô . Ngày 8 tháng 9 năm 2012 , mưa lớn , sấm lớn , hồ điệp , cậu ấy là ai ? ...Noãn Tư lấy trong túi áo khoác ra hai viên kẹo nhỏ đưa cho Hành Phong " Đến tận muộn mới mưa mà ." Hành Phong lấy kẹo trả lời cô " Muốn đợi ở khách sạn chờ mặt trời mọc nhưng bị mưa nên bố tớ trở về , tắm biển nhiều quá với bị dính mưa lúc chạy từ biển về nên ốm ." Noãn Tư chớp mắt một cái nói " Vậy lần sau tôi dẫn cậu đi ngắm mặt trời mọc ." Hành Phong nhìn cô một lúc rồi cười gật đầu . Đêm hôm ấy , cuốn nhật ký đã có thêm hai dòng chữ nhỏ , một dòng cho câu hỏi hôm trước và lời hứa hôm nay . Ngày 10 tháng 9 năm 2012 , có câu trả lời cho hôm qua , là cậu ấy . Lần sau sẽ đưa cậu đi xem mặt trời mọc .…
Người ta thường nói "Ta chỉ sống một lần trong đời." Để khích lệ mọi người hãy làm những gì mà mình yêu thích. Tuy nhiên, có quá nhiều thứ ràng buộc chúng ta, khiến ta không thể theo đuổi "ước mơ" của riêng mình. Và tôi, mang theo khát vọng được đắm chìm trong thiên nhiên và sống một cuộc sống đầy những lo toan. Không phải tôi không thể tự do theo đuổi ước mơ của mình, mà phía trước tôi còn nhiều thứ khiến tôi phải để tâm và lo lắng. Mãi đến khi, cuộc sống chỉ còn lại hai từ "chờ đợi" thì tôi mới có thể thanh thản tận hưởng điều mà tôi luôn mong ước bất lâu. Bỏ lại sau lưng bao muộn phiền, tôi như thể được tái sinh trong vọn vẹn vài tháng ngày xuân. Thay vì dành dụm tiền điều trị, tôi xin phép người nhà cho mình được đi đến nơi mà mình yêu thích nhưng chưa từng có dũng khí đi đến. Lạc vào trong biển hoa, cả thế giới dường như chỉ còn mình tôi tồn tại. Đắm mình vào dòng nước xanh ngắt, tôi cứ ngỡ mình đã tan chảy vào đại dương. Một lần được nhìn thấy chân trời vô cực, cứ ngỡ như thiên đường đang ở trước mắt rồi. Sau cùng, tôi trở về nằm trên mùi rơm đầu mùa. Hít hà mùi làng quê quen thuộc. Thực ra, mỗi một người đều có thể đi đến nơi chúng ta muốn đến. Tuy nhiên, còn quá nhiều sự ràng buộc khiến chúng ta không dám buông. Khi đã không còn sự ràng buộc nữa, khi ấy chúng ta mới dũng cảm lựa chọn cách sống riêng của chính mình.…