Du dien 2
…
Tác giả:Bé Dâu (zih)Tên Tác phẩm: LỚP HỌC CỦA YÊU VÀ HẬN [Nó]Trương Thị Minh Anh:17t,vẻ ngoài xinh xắn cao m60,tính tình hiền lành, có chút tinh nghịch ,con của chủ tịch Trương Thị 1công ty lớn vương tầm thế giới ,là công chúa nhỏ của gia tộc nhà họ Trương là cô bé duy nhất của Nhà họ Trương,cưng như trứng hứng như hoa. [Cô]Phạm thị Ngọc Ân:25t,sở hữu gương mặt của một mỹ nhân lạnh lẽo, nhưng cười lên thì là mỹ nữ ngọt ngào,nhưng cô lại rất ít cười, cô cao m73,dáng người chữ S quyến rũ ,từ năm 10t cô đã học về kinh doanh 18t đã có công ty riêng ,là cổ đông lớn của cô ty PTN Ân công ty ba cô ,vào trường nó dạy đc 5năm cx có nhiều tiếng tâm như "Ác Nữ Mặt Lạnh","Tảng Băng Động","Hoa Hồng".(cô có chút bệnh sạch sẽ)☞Một số nv khác zih gọi tên nhé!☜☛Chúc mọi người đọc chuyện vv☚…
11 NĂM TRƯỚC : - Phương Thư : Nhanh lên đồ Ngốc, không thì trễ học bây giờ.Cô nàng đỏng đảnh đeo 1 chiếc Balo màu hường cá tính gọi tên nào đấy đang ngủ trên phòng dậy. - Nam Anh mở cửa sổ giơ đồng hồ báo thức còn hiển thị 5h30 sáng * : Duma bà, Còn sớm mà bà kêu tui dậy làm chi ??? HIỆN TẠI :- Phương Thư : Ưm,... sáng rồi hả ? Xuống dậy nấu bữa sáng cái nào... Oaa !!Phương Thư tỉnh dậy định chống hông xuống giường nhưng bị kéo vào lòng ai đang ngái ngủ kia.- Phương Thư : Đồ Ngốc, bỏ em ra để đi xuống làm bữa sáng tình yêu nào ~ Nam Anh trán đầy hắc tuyến bật dậy vồ lấy Phương Thư đè cô xuống. - Phương Thư : Oaaa, huhuhu... đại ngốc, hôm qua tới bây giờ còn đau aaaa... Huhuhuhu... - Nam Anh : Vậy, em xem Đồ Đại Ngốc này có cho em xuống giường nữa không ??…
Tác Phẩm: Ly hôn sau, nàng còn giữ ta đánh dấuTác Giả: Tủy Túy Đích Phúc ĐiệpTác Phẩm Loại Hình: Nguyên Sang - Bách Hợp - Cận Đại Hiện Đại - Tình YêuTác Phẩm Thị Giác: Chủ CôngTác Phẩm Phong Cách: Nhẹ NhõmTác Phẩm Tiến Độ: 87 chương(Chưa Hoàn)Truyện này mình lấy của hynghien, mình ghi ra từng chương cho mọi dễ đọcNội Dung Nhãn Mác: Đô thị tình duyên, hào môn thế gia, giới giải trí, gương vỡ lại lànhTìm Kiếm Từ Khóa: Nhân Vật Chính: Lạc Huyền(Công), Ninh Nhất Khanh(Thụ)…
Thiên Nhai [hữu ngạn văn tự (hữu ngạn)] chính là nơi đồng tính luyến ái nữ kể chuyện xưa.Tên gốc: 【右岸】十载年华 念一段往事(开新帖)- 万里辰云 Tên: 【 Hữu Ngạn 】 Mười Năm Niên Hoa Nhớ Một Đoạn Chuyện Cũ (mở văn mới)Tác giả: Mặc Lí Thần VânVăn Án:Sáng sớm lúc ăn cơm, cùng lão bà nói nhìn trên tianya bài post cảm thấy rất có ý nghĩa. Rất nhiều trải qua giống nhau. Hai ta thế này có phải hay không xem là tốt.Lão bà hỏi ngươi có muốn hay không viết bài post ghi chép lại. Ta nghĩ nghĩ cái này cần ngược dòng đến mười năm trước bắt đầu rồi. Với lại đem một hai ba lần đều ghi vào ngươi nguyện ý a. Lão bà nói có thể viết có thể hồi ức, nhưng là không thể nhiều quá nhiều cảm tình. Cái này nhưng có khó khăn rồi, yêu cầu thật cao. Suy nghĩ một chút viết liền viết đi, ngoài công tác tùy ý ghi lại, chờ ngày nào đó còn có thể lấy ra xem một chút. Ta nói chính ta tài khoản dễ bị người đào móc ra, lão bà rất rộng rãi đem bản thân tài khoản cho ta. Nhìn một chút tài khoản của nàng nội dung, còn kém che mặt buồn bực. . . So với ta dễ đào. Quên đi, cứ như vậy viết đi. Khi lấy đến tài khoản cùng mật mã vừa nhìn mật mã là sinh nhật của ta, rõ ràng mới vừa đổi. Trước đây mật mã đây. Có gì không thể gặp người, ân? Người ta nói trước đây lười mật mã đều là cùng tiền nhiệm có liên quan. Hướng về phía nàng hừ vài cái. Thành thành thật thật viết. Trước như vậy. Mười năm trước phải từ từ nhớ. Trước đi ấm ủ hồi ức vài ngày.Link: http://bbs.tianya.cn/post-motss-857599-1.shtml…
Có một màn sương mong manh, chỉ thoáng hiện một lần trong đời, đẹp đến nao lòng, chẳng gì trên đời có thể so bì được. Từ lòng đất lạnh giá, nó lặng lẽ sinh ra, nhẹ nhàng trôi, quấn quýt quanh những tán cây, lững thững vờn trên mặt hồ yên ả, rồi len lỏi qua từng lối nhỏ hoang vắng. Không ngừng nghỉ, nó cứ phiêu du mãi, như một kẻ lữ khách kiếm tìm chốn thuộc về.Và rồi khi tia nắng đầu tiên chạm đến, màn sương ấy chẳng chống cự, không lưu luyến. Nó chỉ khẽ lấp lánh, choàng mình lung linh trong khoảnh khắc trước khi lại biến tan vào hư không. Đất trời như ngưng lại giây lát, vạn vật dừng trôi một nhịp đắm chìm trong vẻ đẹp mơ hồ dịu dàng. Đến tận khi sương hoàn toàn khuất dạng, người ta mới giật mình thảng thốt: vẻ đẹp ấy, hóa ra, chưa bao giờ thực sự thuộc về thế gian.…