Năm em 12 tuổi, anh cũng là cậu bé 12 tuổi dễ gần.Nhưng khi em mới lên 16, anh đã trở nên quá xa vời một thời thanh xuân đẹp đẽ...Giấc mơ anh cao cả, tham vọng anh lớn lao, điều anh khao khát nhiều tới nhường nào, tại sao không có một chút dành cho em?…
Tóm tắt: Xác thịt nát bấy không được ấp ôm trong vòng tay của Chúa, quỷ dữ càng chẳng buồn nghe lời thú tội khổ đau của nhân gian. Vậy đâu mới là chốn dung thân cho những kẻ tội đồ trên đường chạy trốn?…
-Tên: Cuộc nổi loạn của Omega (오메가의 반란)-Tác giả: Daldare-Trạng thái: Đã hoàn thành (3 vol chính+NT)-cp: Shin Chaeyi(chiếm hữu thương vợ công) x Lee Jinseo(mỹ dụ thụ làm lại cuộc đời)Người đàn ông ngồi quỳ trước mặt Jinseo đang hấp hối, cẩn thận ôm lấy cơ thể bị thương và vùi đầu sâu vào cổ cậu. "Ư, Ư..."Jin-seo cảm thấy cơ thể anh run rẩy như khóc nức nở. Jin-seo cảm nhận được đôi vai ẩm ướt của mình cố gắng lấy lại sức lực cuối cùng và đưa tay lên mặt người đàn ông. "Jinseo. Xin lỗi vì đến muộn..." "Tôi không nên rời bỏ em. Tôi nên ở lại với em ngay cả khi em cố đẩy tôi ra. Jin-seo, đừng tha thứ cho tôi và những kẻ làm em tổn thương", "Tôi sẽ tìm ra chúng, xé xác từng đứa một và giết chúng kể cả tôi".******Theo trí nhớ của Jinseo, cậu đã gặp Chae Yi tại lễ khai giảng. Kiếp trước, Jinseo đã từ bỏ tình yêu này, nhưng giờ sống lại cậu sẽ thay đổi tất cả. Anh là người duy nhất khóc và ôm cậu trong vòng tay ấm áp trước khi cậu chết. Jin-seo nhớ lại cái ôm ấy cùng mùi hương vani ngọt ngào bao bọc lấy thân thể, cậu cảm thấy tâm hồn mềm yếu rách rưới dễ chịu hơn vạn phần. Lần này, cậu phải chuẩn bị cẩn thận cho lần gặp đầu tiên. Cậu muốn nở nụ cười thật tươi thay vì phớt lờ anh, người đàn ông đang đến gần cậu với khuôn mặt đỏ bừng ngay từ cái nhìn đầu tiên*****khi gặp lại anh, Jin-seo nhón chân lên và đặt môi mình cạnh tai người đàn ông. Có lẽ cảm nhận được hơi thở của cậu, tai anh lúc này đang nóng bừng "Tiền bối, tên em là Lee Jin Seo, từ giờ hãy gọi em là Jinseo nhé."…
Trận chiến đã kết thúc.Sau cùng, Law vẫn cố gắng với những mối quan hệ.Tác giả: LadyMarshmallowAO3: https://archiveofourown.org/users/LadyMarshmallow/pseuds/LadyMarshmallowNgười dịch: lookingforfluffyshitBản dịch đã có sự cho phép từ tác giả.Vui lòng không tự tiện đem đi chỗ khác ;)))))))…
Tưởng tượng rằng Frisk và Chara không tồn tại, bạn là người thay thế vào một câu chuyện hoàn toàn mới lạ khác cùng với những nhân vật quen thuộc ở các TG hoàn toàn khác nhau. Và bạn chính là người đặc biệt...........Để cứu họ........?......................Để yêu họ..........?.....................Để rồi lại lãng quên........?.....................................Do You Really Want To RESET...!....... Let's go~…
"Nói cho tôi nghe đi" anh đề nghị, tiến lại gần hơn với cậu. Oikawa đứng yên, và khi mũi giày họ chạm nhau, anh nhìn xuống để thấy ánh nắng cuối ngày chiếu lên khuôn mặt cậu, lên đôi mắt nâu chăm chú hướng về phía anh. Khi mắt họ chạm nhau, anh đã tưởng như cậu sẽ quay mặt đi, nhưng cậu không. Và anh yêu điều đó bởi sự dũng cảm anh có thể chỉ ra trong ánh mắt cậu.…
Làm thế nào cậu có thể diễn đạt cảm giác tách biệt này-đối với cơ thể, những cảm xúc của cậu, và tất cả mọi thứ? Nó giống như việc điều khiển những sợi dây của con rối, một sự phức tạp quá rối ren đối với một thế giới đòi hỏi câu trả lời chỉ bằng một từ duy nhất: "Ổn."Vì thế, Nobita luôn chăm chỉ hoàn thành các bài tập, nghiền ngẫm kỹ lưỡng những bài đọc được giao, ôn tập cho các bài kiểm tra sắp tới, ăn bữa tối một cách máy móc, và cuối cùng là rút vào giường ngủ. Ở đó, cậu nhìn chằm chằm lên trần nhà cho đến khi giấc ngủ nhẹ nhàng ập đến, cảm thấy thật xa lạ hơn bao giờ hết với những điều tốt đẹp.________________________________________________Tác giả: MaelstromOfEmotionsDịch giả: foxcutiie_Tình trạng: Hoàn thành (1/1)Nguồn AO3: https://archiveofourown.org/works/54827995Bản dịch đã có sự đồng ý của tác giả, vui lòng không mang đi nơi khác.⚠️ Cảnh báo:• Mặc dù không có gì quá nặng nề hay mô tả chi tiết, nhưng có một đoạn nói về việc Nobita cố ý ép mình vượt quá giới hạn và tự làm tổn thương bản thân để cảm thấy điều gì đó. Bao gồm việc vặn nước nóng đến bỏng da, hi sinh giấc ngủ để học bài, đi bộ bất chấp đau đớn về thể xác để cảm nhận nhiều hơn về nó, viết bài ngay cả khi tay bị chuột rút, và nắm chặt bút đến mức đau đớn. Có thể nhiều người sẽ không đồng ý, nhưng mình coi đây là hành vi tự hủy hoại và tổn thương bản thân. Vì vậy, nếu điều này khiến các độc giả cảm thấy khó chịu, xin hãy lưu ý trước.Chúc mọi người có một khoảng thời gian đọc truyện vui …
_"em vẽ gì đấy?"_"à, em vẽ thằng này bỏ ghệ chơi bóng"_"?"_"nghĩ gì đấy? em thấy anh với bóng rổ đẹp đôi phết"_"anh với em đẹp đôi hơn"_"già dơ câm họng đi"…