Sương giáng
Tôi thích thú mà đi xem qua từng khung tranh anh vẽ. Ghé qua nhà anh đôi lần rồi thế nhưng đây là lần đầu tiên được bước vào phòng riêng của anh. Trái tim tôi bồi hồi, có chút ngại ngùng mà không biết cư xử ra sao.Anh quay trở lại, an tĩnh đứng ở một góc mà ngắm nhìn tôi. Tôi chợt ngoảnh mặt thì bắt gặp được ánh mắt ôn nhu đó.Gương mặt tôi đỏ bừng, liền cúi nhẹ đầu, ngón tay lo lắng mà cào loạn xạ. Anh ấy dần bước đến bên tôi, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay tôi rồi khẽ quỳ gối chân xuống. Tôi còn chưa kịp phản ứng, thì giọng nói anh cất lên, như những thanh âm trong trẻo ngày đầu xuân. Đầy mê hoặc.-"Ngoan, anh đi tất cho em." Lần đầu tiên, tôi có một suy nghĩ rằng: Vạn nẻo đường tôi bước tới đều có nắng, có gió dẫn đường, và còn có một nguồn ánh sáng rạng rỡ, luôn ở bên soi rọi mọi con đường tôi rải bước. ────୨ৎ────Em theo đuổi ánh hào quang của sân khấu.Anh theo đuổi Hạ Vũ, của anh.…