Một (vài) câu chuyện xàm xí được viết ra trong mấy ngày chầm kẽm hơm có gì để làm. Mọi câu chuyện đều lấy INTO1 và các thành viên của INTO1 làm trung tâm.Au là FAN ĐOÀN, yêu quý cả 11 thành viên INTO1, vui lòng không bash idol ở nhà mình. Không tiếp anti bất kì ai trong INTO1, Ọt ẹt, còn lại tiếp tất cả những ai ghé đọc trên tinh thần thiện chí.…
"Ngỡ như rằng mình sẽ vui, khi em nói có người mớiThế nhưng trong lòng chơi vơi, con tim vỡ ra thành trăm mảnh rồiChỉ là một giây buông tay, giờ đành lỡ nhau, cả một đờiEm có thêm một ánh sao, tôi mất bầu trời"…
như 1 quyển nhật kí mà ở đó bạn có thể nói lên, cũng như biểu đạt những suy nghĩ của mình về cuộc sống mà bạn đang phải sống. từ đó, bạn sẽ có thêm 1 bài học, 1 động lực bước tiếp trên con đường của mình. -Speak Yourself-…
đã được chọn bạn buộc phải chấp nhận🚨trở về được hay không là do sự tàn nhẫn của bạn có lớn hay ko👹......thể loại: hành động, viễn tưởng tình đồng đội liệu có lớn để họ cứu nhau?Rone liệu có trở về được? cùng đoán xem nhé.…
Quyến luyến RoussillonTác giả: Xuân Thập Tam ThiếuEditor: p3104Raw: 19louĐộ dài: 12 chương lớn + vĩ thanh + ngoại truyệnThể loại: hiện đạiPoster: itsyourdayVăn ánTrong lòng tôi tràn đầy hy vọng bước trên vùng đất của miền Nam nước Pháp, đến thị trấn màu đỏ cùng tên với tôi để tìm kiếm ba ruột của tôi.Từ Thượng Hải đến Roussillon, từ Roussillon đến Barcelona, từ Barcelona đến Madrid, trong chuyến đi vội vã này, tôi gặp một người, yêu thương một người, cuối cùng tôi lại nhớ đến nơi đã sinh ra và nuôi dưỡng tôi.Nhưng tôi vẫn không thể quên, hoàng hôn màu đỏ nồng đậm, cùng với...nụ cười ấm áp của người kia.p.s. Tên của nữ chính là Lỗ Tây Vĩnh, phiên âm tiếng Trung của Roussillon(Roussillon: Công xã Roussillon nằm ở Provence-Alpes-Côte d'Azur, Pháp, gần giữa Avignon và Aix-en-Provence. Nằm ở trung tâm của một trong những mỏ đất son lớn nhất thế giới, Roussillon nổi tiếng với những vách đá màu đỏ và mỏ đá màu vàng nâu tuyệt đẹp của nó)…
author: hhHydrangeachuyển ver: nanh2607tình trạng fic gốc: hoànCHUYỂN VER ĐÃ CÓ SỰ ĐỒNG Ý CỦA TÁC GIẢ, VUI LÒNG KHÔNG MANG ĐI NƠI KHÁC, CẢM ƠN________________________cao khanh trần nhận ra bấy lâu nay mình bị dáng vẻ thư sinh ấy lừa gạt...doãn hạo vũ x cao khanh trầnchâu kha vũ x lâm mặc✨fic gốc lẫn bản thân mình đều theo style lowercase nên mong là mọi người thông cảm giúp mình nhaaa ✨…
Mặc kệ những lời nguyền rủa sau lưng, Ngôn Tiểu An ba năm nay, chỉ làm có một việc - bỏ mặc những lời nói nhảm bên ngoài, dù cho sét có đánh cô cũng vẫn yêu một người đàn ông tên là Lục Vân Trạm.Cô yêu quá sâu đậm, nhưng cũng biết, cô sắp không chịu nổi nữa rồi.Lục Vân Trạm cuối cùng vẫn yêu người con gái mà anh ta xem thường, vứt bỏ vẻ kiêu ngạo của anh ta.…
Một cô gái có tính cách năng nổ gặp một cô gái nhút nhát. Họ rõ ràng là chẳng thể nào hòa hợp với nhau trong một thời gian ngắn, đương nhiên rồi, hai người hai tính cách mà...Nhưng chẳng sao cả, đó sẽ là một kí ức tuyệt đẹp cho cô gái nhút nhát để nhớ mà!...…
Truyện mô tả về những ngày tồi tệ mà tớ đã trải qua. Tớ xin lỗi nếu khiến ai đó khó chịu khi đọc truyện của tớ. Nhưng đây là cách duy nhất để tớ giải tỏa tâm trạng của mình. Tớ xin lỗi và cảm ơn mọi người rất nhiều…
TÁC PHẨM DO MÌNH SÁNG TÁC. TUYỆT ĐỐI KHÔNG REPOST KHI CHƯA CÓ SỰ CHO PHÉP!!!Ôn Khánh Vũ x Lam Cẩm DươngThể loại: 1x1, sủng ngọt, cao H (sẽ có ở các phiên ngoại), thanh xuân vườn trường, ngược tâm, ôn nhu nhẹ nhàng si tình công x nhà mặt phố bố làm to thụVăn án:Ôn Khánh Vũ ngủ thiếp đi vì quá mệt. Hắn bay chuyến đêm qua từ thành phố khác về đây, sáng nay chưa kịp đến nhận chức cơ quan mới gần đây vì máy bay gặp sự cố khởi hành chậm, nhân viên khuân vác vừa đến đã làm ồn cả nhà vì lúc chuyển đồ đạc luôn gây ra tiếng động, Ôn Khánh Vũ không yên tâm nên mới trực tiếp ra chỉ huy. Giờ đã quá mệt, hắn nên ngủ một chút.Ôn Khánh Vũ thấy một giấc mơ kỳ lạ.Hắn mơ về thời trung học, hắn vẫn còn mặc áo trắng đứng từ lan can nhìn xuống sân trường. Lần đó là mùa thu, lá vàng trải khắp nơi, trời quang đãng, gió se se..."Học trưởng, em là Lam Cẩm Dương."Ôn Khánh Vũ quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt ngang tầm mắt mình, nở nụ cười trong sáng."Ôn Khánh Vũ." Hắn vẫn luôn nhã nhặn như vậy, luôn xa cách với người ta.Lam Cẩm Dương nhìn Ôn Khánh Vũ một lát, rồi kéo tay hắn đi. Ôn Khánh Vũ ít nhiều ngại tiếp xúc người lạ, định vùng tay ra. Nhưng ngay khi dừng lại Lam Cẩm Dương đã buông tay trước. Hắn lục lọi thứ gì đó trong ba lô, một hồi lấy thứ đó ra."Học trưởng, của anh."Ôn Khánh Vũ nhận lấy, mắt nhìn chằm chằm Lam Cẩm Dương."Cộc cộc."Hắn chợt tỉnh dậy vì tiếng gõ cửa. Ôn Khánh Vũ ngủ không sâu lắm, liền mở mắt, xỏ dép bông ra mở cửa."Tôi cho chó ăn xong rồi. Giờ chúng ta có thể nói chuyện được chứ?"…