Yêu rồi...Đó là 1 người thầy, hơn cô 4 tuổi...Liệu có thành trong khi nó luôn được mọi người kì thị...Vì tình yêu cô có dám chống lại cái quy luật không căn cứ đó và cả người bạn thân 12 nămChống lại tất cả kể cả gia đìnhBuông bỏ?!-> Cùng theo dõi hành trình của Thiên Thiên và Triệu Phi nhé! ^^…
Cái này gần giống như 1 " bảo tàng " tranh của mình. Đầy đủ mọi thứ kì quặc~Và.... đảm bảo không cop ảnh trên Tumblr, Devian Art, hay Pinterest đâu:))))P/S : Trừ cái ảnh bìa :P…
-Chạy đi Mint, Tea!!!_Bạn tôi không ngừng kêu chúng tôi chạy đi, chúng tôi vừa thực hiện một cuộc thảm sát và đang bị cảnh sát bao vây...Tôi và Tea may mắn trốn thoát nhưng những người bạn của tôi lại không được may mắn như vậy...và trong lúc chạy trốn, chúng tôi đã chạy vào thứ được gọi là "Rừng Cấm". Chúng. tôi gặp được Slendy và ông ấy muốn tôi gia nhập đại gia đình nhà ông...và đây là diễn biến câu chuyện…
Đây sẽ là những câu chuyện giữa những cuộc hội thoại của hai người giống như ứng dụng Lure hoặc IllSMS. Kể về những dòng tin nhắn cuối cùng mà các nạn nhân bị các nhân vật Creepypasta giết.…
Warning: lấy bối cảnh sau sự kiện No Time To Die-----------Sau khi Bond mất, những cảm xúc và suy nghĩ đều hiện lên trong tâm trí QFic lấy góc nhìn thứ nhất là Q…
Những ngày tháng đầu tiên bước vào nơi u tối đó thật lầy lội :vVới cái danh hiệu RaPis the Writer 'từng vô can vô tội' kia, và sự lạc quan bất tận nhưng đã sụp đổ...RaPis, cô chỉ là kẻ tầm thường nhìn đời quá đổi dễ dàng trong con mắt của một người yêu viết lách. Nhưng những cái cô cho là 'dễ dàng' ấy đã ăn mòn lòng nhiệt huyết của cô gái 20 tuổi, và... Luus, cái tên của quá khứ đau khổ cô thực sự phải chấp nhận, nhìn đời một cách trông trải qua con mắt của kẻ viết lách thật sự. Nếu như Miru, người từng sát cánh bên cô, không cố gắng bám víu cuộc sống bằng cách 'chết' ngay trước mắt RaPis như thế... Thì Luus the Writer đâu có ra đời...CẤM ĐEM RA NGOÀI KHI CHƯA CÓ SỰ ĐỒNG Ý CỦA TÁC GIẢ! BẢN QUYỀN CHỈ ĐƯỢC ĐĂNG DUY NHẤT TẠI WATTPAD!!!…
"Sao anh ghét Mark Lee thế ? Người ta cũng có làm gì anh đâu ?"À gan quá nhở, Park Jisung nhát như thỏ đế bình thường viết báo còn thấy thương hộ nghệ sĩ mà nay dám mở mồm ra trách cứ cậu xỉa xói bẩn tính hả ?"Mày không thấy đáng ghét à ?" Lee Donghyuck nhai viên đá rồm rộp trong miệng đanh đá dẩu môi hỏi vặn lại cậu."Em không. Anh ác thật đấy, anh biết thừa em là fan Mark Lee nên cố tình bắt em viết mấy bài báo về ảnh đúng không ?""Đúng, chuyên nghiệp lên, đã là nhà báo thì phải công tư phân minh" Lee Donghyuck nghiện dạy đời tay cầm cây bút bi tắc mực chỉ trỏ loạn xạ lên màn hình máy tính."Nhưng anh cũng có công tư phân minh đâu, rõ ràng anh ghét Mark Lee bỏ xừ nên lúc nào cũng đòi phụ trách"Lee Donghyuck trợn mắt doạ nạt "Là Mark Lee đáng ghét, chứ không phải do anh ghét người ta, chấp nhận là idol mình đáng ghét đi"…