ALEXANDRA BELAIEV là nhà văn khoa học viễn tưởng hàng đầu thế kỷ XX của Nga với những tác phẩm xuất sắc như : Đầu giáo sư Đô-oen,Hòn đảo của những con tàu đã chết,Không đáy,Người cá,Ngôi Sao KetsBỘT MÌ VĨNH CỬU là một trong số những tác phẩm hấp dẫn nhất của ông.Truyện nói về số phận của một phát minh trong một xã hội,nơi mà lòng hám lợi chi phối hoạt động của con ngườitruyện mình edit lại để share cho mọi người cùng đọc 💜…
Jeon Jungkook: 20 tuổi là 1 Đại Tỷ bang F.R đứng nhì trong thế giới ngầm...sexy quyến rũ khiến bao nhiêu người mê...nổi tiếng vs sự điềm đạm trong mọi vấn đề...cô luôn khiến mọi người kính nể * * * *Kim Taehyung : 24 tuổi là 1 thiếu gia nhà họ Kim đẹp trai phong nhã...cha mẹ a định cư sang Mĩ nên giao công ty T.H lại cho a...ngoài là chủ tịch của 1 cty lớn a còn là Hắc Tổng bang F.L đứng đầu thế giới ngầm lạnh lùng và tàn nhẫn.…
Kết thúc của một câu chuyện buồn !Thệ loại : Ngược nhiều, không có ngọt cho VKook đâu nha, SE theo hướng OE....- Joen JungKook em khiến Kim Taehyung tôi yêu em sâu đậm như vậy rồi ruồng bỏ tôi như vậy sao ? Chỉ vì tôi giết ba mẹ em mà em mới như vậy sao ?- Kim Taehyung ! Tôi cảm ơn anh đã yêu tôi nhưng tôi xin lỗi anh, người tôi yêu là Park Jimin, anh ấy tốt hơn anh và không máu lạnh như anh- JungKook à, tôi biết trong trái tim em cũng có Taehyung nhưng Jimin này sẽ làm em quên đi cậu ta, đó có lẽ là chuyện tốt nhất để em quên quá khứ đau thương đó…
"Em sẽ trả anh về với biển người, là sáng suốt và cũng là tình yêu."Muốn một lần, được anh ôm trong lòng.Nếu giây phút đó là anh yêu em, thì em có thể đáp mình cũng yêu anh rồi.…
Gemini Norawit Titicharoenraklà Bác sĩ nổi tiếng ở bệnh viện Nomor lớn nhất thành phố Bangkok, với tính cách điềm tĩnh ,trưởng thành và luôn coi trọng việc chữa bệnh là quan trọng nhất và không có ngoại lệ nào , nhưng từ khi gặp em ấy , đã tô vẽ sắc màu lên cuộc sống mà vốn anh nghĩ những thứ đó không thể cóFourth Nattawat Jirochtikul một nhà thiết kế tài ba với những thiết kế độc đáo và có phần điên rồ của thương hiệu rovien, luon có một loài hoa luôn được thêu ở trong phần cổ áo là "Baby 's breath" được gọi là hoa baby , và với những phong cách ấy luon được mọi người ưa chuộng và săn đón rồi trở thành thương hiệu nổi tiếng ở đất nước thái lan. Em gặp lại anh ấy , rồi từ người trong lòng ,thành người luôn là chồng Tất cả mọi , sự kiện , địa điểm , thành phố , công ty , là được tác giả tưởng tượng liên quan đến ngoài đời, chuyện không áp đặt lên người thật 🚫…
Giới thiệu: Hoen Habin là một cô nàng sinh viên khoa điện ảnh, ước mơ của cô là trở thành một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp. Chính điều đó đã làm ngược ý gia đình cô vì họ không muốn con gái mình phải cực nhọc như vậy... nên từ khi tốt nghiệp cô đã phải sống tự lập một mình theo đuổi tương lai. Bỗng nhiên mất việc làm, túi tiền cũng dần cạn kiệt và thấy đáy, cô đương nhiên không thể mở miệng xin tiền mẹ vậy nên Habin đã quyết định làm fansite cho nhóm nhạc nổi tiếng hàng đầu hiện nay, BTS. Không phải là một ARMY... con đường kiếm tiền của cô dựa vào nhóm nhạc đình đám này sẽ như thế nào?…
Title: Dawn of usAuthor: NhiGenres: Fluffy, OOCPairing: Kim Woojin và Bang ChanSummary- Anh đang đi tìm một người. Anh nhoẻn miệng cười, siết chặt tay em ấy vào tay mình.- Vậy thì anh tìm được người ta chưa?Bang Chan cười ra tiếng rồi cũng đáp lại cái nắm tay của anh.- Nếu tìm được rồi thì đi về ha.Em ấy nghiêng đầu nhìn anh. Có ai đã nói với Bang Chan rằng góc nghiêng của em ấy rất đẹp chưa nhỉ? Woojin thầm nghĩ. Thật tốt vì không ai nhận ra điều ấy cả. Woojin chỉ muốn em ấy trở thành vũ trụ của riêng anh mà thôi.- Ừ. Anh tìm được rồi.Woojin mỉm cười. Mùi đào chín quấn quít quanh đầu môi. Bóng của anh trải dài trên đường về nhà.…
Bác Văn từ nhỏ cậu đã được nhận nơi bởi gia đình của hắn (Âu Thần-một cậu nhóc cùng tuổi với Bác Văn) mặc cho bố và mẹ của Âu Thần có thiện cảm đến đâu thì hắn vẫn khinh thường một cậu nhóc được nhận nuôi chả có tích sự như cậuBác Văn nép mình thu vào một góc phòng trầm ngâm nhìn cậu bằng đôi mắt sợ hãi nhưng vẫn cố gắng nói với hắn -"Không sao đâu ! Em sẽ xem như hôm qua không có chuyện gì cả. Em sẽ không nói với ai cả đâu anh cứ yên tâm đi"Hắn trầm ngâm đứng một hồi thì lên tiếng-"Bác Văn !!! anh sẽ chịu trách nhiệm với em"-Không cần đâu, em đâu phải con gái vã lại em cũng đâu mất mát gì chứ thoi được rồi em đi nấu buổi sáng cho anh-Làm người yêu anh nhé Bác Văn!!!!_Giọng hắn đầy nghiêm túc ánh mắt đầy sự dịu dàng nhìn cậu....Ánh mắt đầy căm phẫn của Bác Văn cùng với những dòng lệ của cậu dần dần tuông ra khi trước mắt của cậu là người mình yêu lại tần tịu cùng với người phụ nữ khác -Sao anh dám làm như vậy với tôi-Cậu tức giận nhìn hắn chờ đợi câu trả lời -Vì sao ư ?-Hắn nhoẽn miệng cười rồi nhìn cậu rồi nói tiếp "Vì tôi không bị gay giống cậu !"....Thời gian chảy trôi, tháng ngày tiếp nối ...Bác Văn yếu đuối ngày nào đã trở thành một chàng trai mạnh mẽ và không kém phần khôi ngô....Hắn thiết tha nói-"Người Bác Văn em yêu sẽ chỉ có anh và mãi mãi phải là anh Âu Thần này, anh quyết sẽ không phụ bạc em đâu"Cậu nghẹn ngào nhưng vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ-"Anh lẽ ra nên biết nên biết từ sớm rằng tôi đã mất đi hết dũng khí để yêu anh."Yêu thương của cậu, hắn luôn đ…
Đây là một câu chuyện về thanh xuân vườn trường, về tình yêu nhẹ nhàng tuổi ngây ngô, về sự sự rung cảm đầu đờiHạ Mộc Miên- một cô gái trưởng thành từ cái nắng ngọt, cái gió mơn man của cổ trấn. Mang trong mình sự phớt đời, ngây ngô, dịu nhẹTriệu Tử Ngôn - một chàng trai lớn lên trong sự hoa lệ của Bắc Kinh nhưng tính tình lạnh nhạtHai người họ, hai thái cực đối lập. Một sôi nổi, mãnh liệt. Một trầm lắng, nhẹ nhàng. Họ gặp nhau giữa nơi được gọi là thanh xuân vườn trường, gọi nhau bằng danh phận bạn cùng lớp và " gục ngã" trong một tiết trời nắng gắt của hạ chí" Tử Ngôn, cậu ấy à..." Mộc Miên ngập ngừng một lúc, lơ đễnh nhìn ra ngoài khung cửa sổ. Trời vẫn xanh như thế, nắng vẫn vàng như thế, những đôi chim sẻ vẫn vui như thế ." Cậu ấy, là chàng trai mùa hạ. Là chàng trai mát mẻ nhất trong tiết trời ko mấy dễ chịu này. Cậu ấy... là người tớ yêu nhất" Nói đoạn, Mộc Miên quay sang nhìn tôi nhoẻn miệng cười, đôi chân đung đưa qua từng vệt nắng in hằn trên đất . Trong ánh mắt ấy, tôi thấy Mộc Miên của tuổi 17, một Mộc Miên kiên định, dứt khoát mà tôi chưa từng gặp trước đây" Tại sao vậy?"" Tớ không biết nữa. Có lẽ đó là từ khi cậu ấy đưa cho tớ chiếc áo thơm mùi cây tùng đó, cũng có thể là khi cậu ấy cõng tớ đi suốt 7 km đường biển, cũng có thể là khi cậu ấy thay tớ đỡ một nhát dao. Cũng chẳng biết từ bao giờ nữa, tớ đã quyết định rằng, sau này, nếu không phải là cậu ấy thì tớ sẽ không cùng ai bước vào lễ đường"…
Gửi 10 năm thanh xuân, 10 năm thương nhớ, 10 năm của tuổi trẻ, từng bồng bột và bốc đồng vì cái gọi là tình yêu vụng dại. Những dại khờ của năm tháng tuổi trẻ. Gửi em cô gái đã qua rồi cái thời mộng mơ, cái tuổi mà người ta hay nói là ăn chưa no lo chưa tới và giờ khi ngồi ngẫm lại những gì em đã trãi qua chỉ có thể nhoẻn miệng cười mà không thể cất thành lời. Hỏi em có hối tiếc không? Tiếc chứ... Tiếc vì em yêu quá vội và chưa kịp nghĩ suy cho những quyết định của những ngày tháng ấy. Gửi em cô gái đã bước ra từ sự đổ vỡ! ❤️…
Lục Huy,cậu...cậu yêu yêu tớ á? "Hạ Lan khê nhoẻn miệng nhìn Huy cười. " Không, cậu nhầm rồi! " Hạ Lan Khê :" ?? " Trần Lục Huy : " Tôi thương cậu " " Biết sao không ?" Trần Lục Huy ghé gần tai cô giọng trầm thấp:" yêu thì chỉ có thể là một thời gian dài hoặc ngắn,nhưng thương thì sẽ thương cả đời " " Bông cải nhỏ,đời đời kiếp kiếp này của tôi chỉ để dành thương mình cậu ". ------ Mùa hạ năm ấy,dưới gốc phượng đỏ, có cậu trai thầm thương trôm nhớ cô. Vẫn mùa hạ năm ấy,không còn thầm thương trộm nhớ nữa...bởi lẽ hai người giờ đây đã tay trong tay,ngắm nhìn ánh hoàng hôn chiều tà rực rỡ.…
" Vật thí nghiệm số 1163 " " Số hiệu cảnh sát 1831 " Một buổi chiều tàn ngày hạ chí, khi ánh sáng nơi hoàng hôn nhẹ nhàng lướt qua khu vườn dưới chân đồi, anh khẽ khàng đứng dưới ánh chiều tà vươn đôi tay trắng muốt nhẹ lướt trên từng luống hoa anh túc đỏ rực, dưới cái hắt sáng nhàn nhạt nơi cuối trời đôi mắt anh dán chặt lấy thân ảnh tôi đương còn vắt vẻo trên chiếc xích đu sắc gỉ sét một thứ màu hoen ố, bờ vai anh rắn rỏi, to lớn lại phủ bên trên một lớp sơ mi trắng nhạt, hệt như hoạ nên từng sắc dịu dàng ấm áp buổi hạ tàn thu sang. " Em sẽ thích hướng dương chứ ? " " Hôm nay em thế nào ? Lại đọc sách rồi sao ? Em sẽ nguyện ý nói cho tôi về một ngày bình yên đối với em không ? " " So với cái rực rỡ trong nắng của anh túc tôi nghĩ em sẽ thích nét dịu nhẹ êm ấm của hướng dương hơn, bởi lẽ khi nhìn nó ánh mắt em đã dịu dàng biết bao, và xinh đẹp biết nhường nào " Anh khẽ khàng nói với tôi bằng chất giọng trầm ấm quen thuộc, anh bên tôi, thì thầm sát bên cánh tai tôi từng câu hỏi về một ngày của tôi, về loài hoa tôi yêu, về màu sắc khiến tôi phải cảm thán....và cả về tình yêu, anh đã hỏi rằng liệu tôi sẽ yêu anh chứ, yêu một người ngày đêm sớm tối bên tôi hay yêu một người em thầm mong cầu trong đời. Nhưng tôi chưa từng đáp lời anh, chưa từng nói với anh rằng trong khoảnh khắc nào đấy tôi cũng đã động lòng với anh.…
Kể về một cô gái Lưu Khả Di. Bị hành hạ từ nhỏ, có xu hướng bạo lực dễ bị đã kích vì vậy nhiều người đã cô lập cô gái này. Sau khi gặp biến cố lớn thì cô đã lên nắm quyền Trùm Trường Cấp 2.…
ở một nơi xa xôi luôn tồn tại những chiến binh vĩ đại chấp nhận hi sinh tất cả vì người khác đó là những Vệ binh tinh tú của dãy ngân hà này ẩn sau đó là những câu chuyện đã trở thành huyền thoại trong miền ký ức, song song đó có một tổ chức mang tên Hắc long với một lý tưởng hoàn toàn khác biệt. đều là những người mang trên mình sức mạnh pha lê nhưng họ luôn muốn tiêu diệt các vệ binh tinh tú trong dòng tộc ánh sáng để thay đổi thế giới thành một chiến trường máu lửaCuộc chiến và thù hận cứ mãi tiếp diễn qua hàng thế kỷ mau nhiêu sự hi sinh, tàn khốc và đẫm máu vẫn không thể khiến hắc long tộc dừng cuộc chiến vô nghĩa ấy lại mãi đến khi có một đế chế mới mang tên đế chế sa hoàng và sự ra đời của nicolas đệ nhị đã chấm dứt hoàn toàn thời kỳ đen tối nhất trong lịch sử thiên quốc…
-Tử Hạ! ai bắt nạt cậu? -Joengnam..... huhu.... huhu _ cô bé xà vào lòng cậu mà khóc........ - Joengnam cậu bị thương kìa_ cô bé rơm rớm nước mắt-Joengnam không để ai bắt nạt Tử Hạ đâu nín đi…