Vài vần thơ ngọt ngào trên thế gian - Bạch Hổ
Thơ là rung động, thơ là tình người. Có những vần thơ mang cay đắng, lại có những vần thơ ngọt lịm trong đầu lưỡi.Ta vốn là kẻ lãng du trên dòng đời nhiều đau đớn, ngả lưng vào đâu đó chốn ngọt ngào.Ta vốn là một chú sơn ca, cất lên tiếng hót lảnh lót giữa cánh rừng tăm tối.Mơ mộng thôi, chìm đắm trong cõi hỗn huyền mà bản thân mang lại, chìm đắm cõi mơ hồ mà mê li.Ta say rồi, say trong ảo mộng của chính mình, say trong ánh mắt của người vốn tựa hư vô.Ta điên rồi, điên trong mảnh vụn của giấc mơ, điên trong ánh hoàng hôn của buổi chiều.Ta mất lí trí rồi, mất lí trí trong vọng tưởng về một mùa xuân ấm áp, trong tiếng dương cầm chốn màn đêm đầy sao lấp lánh.Dại khờ chốn mơ màng, u mê cõi ảo ảnh, trốn chạy vào nơi sâu thẳm.Gửi tặng những vị khách vãng lai mấy vần thơ, ngọt ngào có, mà đau đớn cũng có.Dẫu sao, xin dừng bước, để bản thân chìm sâu trong dòng chảy ái tình vĩnh cửu của nhân gian.- Ta tên Dương, Dương trong đại dương lạnh lẽo, cũng là Dương trong ánh mặt trời nóng rực, tự mâu thuẫn tên ta, tự nuốt ngược vị mặn chát -…