Anh là tên khốn kiếp trong mắt người đời, nhưng lại là anh hùng trong lòng cô.Anh tệ nhất, tặng cô tình yêu tốt nhất.Người đàn ông của cô là một kẻ không việc làm, không hề có tương lai, hai bàn tay trắng.Rất nhiều người hỏi cô coi trọng anh ở điểm nào, cô chỉ có thể nói:Đầu tiên, tình hình cụ thể mời nhìn mặt của anh.Thứ hai, lúc cô còn nhỏ muốn cứu vớt thế giới, sau khi nguyện vọng thất bại, miễn cưỡng đổi thành cứu vớt thanh niên sa ngã.…
"Là hai chúng tôi, dưới một vòm trời."Sau khi Hoài Xuân ra đi, Duy Long đã du hành tới 129 600 năm sau - thời điểm Hoài Xuân còn sống và tất cả trở lại điểm khởi đầu. Much tiêu duy nhất của cậu là để bản thân và tất cả những người mình trân trọng được sống không nuối tiếc. Liệu lần này, câu chuyện của Long và những người bạn của cậu có thể có một cái kết khác?…
Tuổi trẻ mang theo nỗi buồn.Đôi mắt mang theo giận dữ.Sao tuổi trẻ lại buồn vậy?Như bàn ghế không bầy.Thôi hãy đứng dậy đi em.Người bán hàng đã ngủ bên quầy.Anh mang em đi trốn.Những giày vò ngày mai.-------(Reup từ nhà Let it be, đã có chỉnh sửa)…
Từ nhỏ đến lớn đều là Kỷ Nhiễm đè ép người khác, chờ tới lúc bước vào ngành đầu tư cô gặp phải khắc tinh lớn nhất cuộc đời mình, đó là Thẩm Chấp, không những bị anh cướp mất hạng mục mà còn liên tục bị đối phương nghiền ép.Ai ngờ vì việc ngoài ý muốn mà cô quay trở về năm mười bảy tuổi.Kỷ Nhiễm chưa từng nghĩ đến, nam thần Thẩm Chấp xếp hạng NO.1 trong ngành đầu tư ở thời niên thiếu lại quát tháo đánh nhau hung dữ như vậy.Mãi tới một ngày, lúc Kỷ Nhiễm đi qua cầu thang thì thấy một đám thiếu niên mắc chứng hoang tưởng tuổi dậy thì* đứng khoác lác hưng phấn.* chứng hoang tưởng tuổi dậy thì: gốc là bệnh trung nhị, ở VN còn có tên gọi khác là "hội chứng tuổi dậy thì" hay "hội chứng tuổi teen".Cô nghe được một nam sinh hưng phấn nói: "Tìm bạn gái thì phải tìm người như Kỷ Nhiễm, eo nhỏ chân dài..."Kết quả cậu nhóc còn chưa nói xong thì Thẩm Chấp đã đạp thẳng chân tới, lạnh mặt: "Mẹ mày, mày hoang tưởng cái gì."Có một câu cậu còn chưa nói ra khỏi miệng, ông đây còn chưa theo đuổi được.[đại lão* học đường mất nhân tính X một tiểu tiên nữ còn hung dữ hơn mình]*Đại lão: một người có kiến thức, có kinh nghiệm, nổi tiếng hoặc tài giỏi trong một lĩnh vực nào đó.Sống lại một đời, vẫn luôn tự nhận mình là kẻ thù một mất một còn và cũng là người hiểu biết Thẩm Chấp nhất, Kỷ Nhiễm chợt phát hiện, trước giờ cô chưa từng hiểu người đàn ông này.Ví dụ như cô chưa bao giờ biết thời niên thiếu anh lại có tính tình tùy tiện như vậy.Còn có chuyện cô cũng không biết...H…
LƯU Ý: CÁC CHƯƠNG CŨ TỪ 15-20 ĐỔ LẠI SẼ PHẢI SỬA, MONG BÀ CON THÔNG CẢM.MỘT VOTE VÀ BÌNH LUẬN SẼ KHIẾN NGƯỜI VIẾT CÓ ĐỘNG LỰC HƠN <3Thể loại: học đường, tình cảm, lãng mãn, hài hước. Mu bàn tay chạm vào nhau, đây là cơ hội, Thăng nắm tay An, ngón tay út, bẽn lẽn và dè dặt, như một lời nhắc khéo về tình cảm của mình, mối quan hệ đặc biệt giữa cả hai và là cách cậu bày tỏ.Cảm xúc cuộn trào theo từng tích tắc, cả hai đều thẹn thùng và căng thẳng trước cách hành xử của đối phương, các ngón tay có chút thô ráp đang nắm lấy ngón tay út của An, chậm rãi, cẩn thận, cả người khẽ run lên, mặt nóng ran, nhịp tim đập như trống trận và hơi thở chững lại. Đôi môi cô khẽ run lên, mắt vẫn nhìn thẳng về trước và cố che giấu đi sự căng thẳng trong hành động của cậu.…
Tác giả: Sơn Chi TửNguồn cv: Miêu Soái - WikidichBìa: Chị Tâm Tít Tắp ❤Editor: Thùy LinhVăn án:Chu Song Song yêu thầm một người con trai lạnh lùng.Tâm tư này cô chưa bao giờ dám để cho người khác biết.Cho đến một ngày ở trong cái hẻm tối tăm, Chu Song Song thấy anh lộ ra cái đuôi hồ ly lông xù...Sau này hai người trở thành bạn cùng bàn, trong một tiết tự học buổi tối, cả lớp bỗng nhiên bị cúp điện.Chu Song Song lấy hết can đảm: "Mình... Mình có thể sờ cái đuôi của cậu được không?"Thiếu niên khẽ hếch cằm, cười nhạt nói: "Đừng có mơ."Khi đó cô mới biết được, sự lạnh lùng của anh chỉ là ngụy trang.Thật ra anh hung dữ đến tận xương tủy.._.Lớp 11-3 có người đẹp đến động trời, là một đóa hoa lạnh lùng, người sống chớ tới gần, ai cũng không dám trêu chọc.Ngày nọ nghỉ trưa, tất cả mọi người đều nằm gục trên bàn ngủ, bạn học nào đó ngủ say chảy cả nước miếng mà bừng tỉnh.Mơ màng mở mắt ra lại thấy Cố Hề Đình ngồi phía trước đang chăm chú nhìn bạn nhỏ ngồi cùng bàn.Ngón tay thon dài của anh chỉ vào đề bài, giọng nói lười biếng nhưng lại rất đỗi dịu dàng."Giải được đề này anh cho em hôn một cái."Ủa? Người này là đóa hoa lạnh lùng đó hả?Đôi mắt của bạn nhỏ cùng bàn sáng lên, giọng nói nhỏ bé yếu ớt: "Hôn hai... hai cái nhé?"Gì? Còn cò kè mặc cả?"Cả cái đuôi nữa..." Cô lại nói thêm một câu."Được một tấc lại muốn tiến một thước?" Anh cười lạnh."Vậy thì... Có thể hôn trước rồi làm bài được không?"link wordpress: https://onlytlinh.wordpress.com/2020/02/27/to-bat-duoc-cai-…
Gỡ mìn: Song AĐôi lời: Lần đầu tiên viết thể loại ABO, có gì sai sót mong cả nhà chỉ giáo. Đây sẽ là một câu chuyện vui vẻ hề hước về tình yêu của 2 đứa nha, gỡ mìn thành công, mời chị em nhảy hố 👉👈Gỡ mìn: HE…
Một chuyện tình không đẹp như mơ, không phải cổ tích nhưng lại rất lãng mạn, ngọt ngào. Văn án:Tôi từng hỏi anh: "Có bao giờ anh định bỏ em chưa?"Anh thừa nhận: "Có."Tôi lại hỏi: "Vậy vì sao không bỏ em đi?"Anh nói với ý tứ sâu xa: "Vì vào ngày sinh nhật mười tám tuổi của em, anh đã giao khế ước bán thân cho em rồi."Tôi bỗng chốc vỡ lẽ, thì ra là...Anh đắc ý: "Em tưởng đó là gì?"Đến giờ phút này thì tôi thành thật thừa nhận: "Em tưởng đó là vòng chân hay nhẫn cưới."Cuối cùng, tôi mở hộp trang sức màu tuyết trắng kia ra trước mặt anh, nhìn thấy tờ giấy gấp vuông vắn đặt trên đáy hộp bằng vải bông màu trắng, tâm trạng không ngôn từ nào diễn tả được. Anh của tôi, luôn là một người thực tế.Trong phòng mở bài hát I'll never break your heart. Anh gỡ chiếc nhẫn bạc trên ngón út dịu dàng đeo vào ngón áp út của tôi: "Em có thể ký không?"Tôi khẽ đáp 'Vâng', mở trang giấy trong hộp ra, ký và ghi họ tên của mình bên dưới phần ký tên của anh trên tờ đơn xin đăng ký kết hôn - Hứa Tri Mẫn.…
Có những bài toán không lời giải.Có những người bước vào đời nhau, để lại một giới hạn - không xác định.Đây là câu chuyện của Vinh, với biệt danh EzLuv - một thằng con trai "dễ yêu", hay mơ mộng - và Hân - một cô gái giỏi Toán, lạnh lùng nhưng có ánh mắt làm người ta nhớ mãi. Họ gặp nhau trong lớp ôn thi chuyên, cùng nhau bước qua những con số, bài kiểm tra, buổi thi thử... và những giới hạn mơ hồ giữa tình bạn, tình yêu và chính mình."Toán, Tim và Cậu" không chỉ là một câu chuyện tuổi học trò, mà còn là lời thì thầm về những điều không ai dạy:Yêu như thế nào cho vừa đủ, và rời đi khi nào cho không muộn.Có những người đi ngang qua thanh xuân ta như một biến số,Để rồi mãi mãi nằm trong miền nhớ,Dù không còn thuộc về hàm số nào trong đời nữa...…
Văn án: Năm 16 tuổi, Ken gặp lại Kresh tại ngôi trường mà cả hai từng mong mỏi. Nhưng giờ đây, gặp lại nhau cả hai đã ở hai thế giới hoàn toàn tách biệt. Anh như ánh nắng sớm mai, chiếu rọi nhưng tâm tư dằn vặt của cậu. Còn cậu, mãi mãi là vầng trăng thu mình sau màn đêm, ôm hết phiền muộn cho bản thân. "Cậu thích anh ấy? " " Ừm " Cậu khẽ đáp. " Vậy sao cậu không tỏ tình? " Cậu ngừng lại, ngước nhìn bầu trời đang xám xịt ngoài cửa sổ. "Đến cả can đảm nhìn thẳng vào anh ấy tôi còn không có, tôi lấy đâu rả dũng cảm để tỏ tình? "…
Trong thế giới rộng lớn này, có người là ánh sáng, có người là đại dương. Có người lạc lối trong mênh mông cơn sóng. Giữa năm tháng chông chênh, liệu chúng ta có thể tìm thấy ánh sáng cho riêng mình? Trưởng thành là khi ta học được cách giấu nỗi buồn vào trong nụ cười.Nên nhớ."Tạm biệt không phải là kết thúc, mà là lời hẹn cho một khởi đầu khác..."Ngôn tình, học đường, gia đình, crush, thanh xuân, hài hước , HE .…
Một người là bad boy hướng ngoại, một người là hướng nội (chưa chắc), thích đọc sách. Họ là bạn cùng bàn của nhau 4 năm cấp 2. Cô nàng Ánh Dương thầm thích anh chàng Nhật Huy nhưng vì sự nhút nhát của mình mà cô đã bỏ lỡ anh trong thanh xuân của mình. Tuy vậy, cô chưa bao giờ hết thích anh, đúng là tình đầu thì khó quên mà. Sau này, duyên mệnh lại một lần nữa cho họ gặp lại nhau...…
Tóm tắt cốt truyện:.Tôi và Lạc Lạc là bạn thân mười năm.Lần đầu tiên gặp mặt, tóc cô ấy dài qua vai, màu nâu hạt dẻ hơi xoăn nhẹ. Khuôn mặt đáng yêu tới mức tôi chỉ muốn dắt cô ấy đi chơi cả ngày.Ba năm sau gặp lại, cô bé năm nào đã cắt tóc, mái tóc xoăn màu nâu hạt dẻ giờ chỉ còn dài đến cổ, xù lên trông như cái nồi cơm điện. Quần áo cô ấy mặc giống hệt con trai. Khuôn mặt non nớt năm nào đã trở nên thanh tú, nhưng vẫn hết sức đáng yêu.Lại thêm ba năm nữa, cô bạn thân của tôi như trở thành người khác. Cô ấy đã cao hơn tôi gần một cái đầu, lại còn cắt tóc con trai, ăn mặc hệt như con trai, lúc nói chuyện thì luôn đè giọng thật trầm. Hôm ấy tôi đỏ mặt hỏi cô ấy có thích con trai không. Mặt cô ấy đen như đít nồi, mi mắt cụp xuống, hồi lâu mới đáp: "Tớ là con trai, tớ thích con gái."Tôi nhìn cô ấy bằng ánh mắt hóa ra là vậy. Để ủng hộ cô ấy, tôi đã cắt đi mái tóc dài, thay đổi phong cách ăn mặc và cử chỉ cho giống con trai. Kỳ nghỉ hè trước khi lên lớp 12, chúng tôi lại gặp lại lần nữa. Cô ấy nhìn tôi, ánh mắt không khỏi ngạc nhiên. Tôi khoác vai cô ấy, nở nụ cười thân thiết: "Người anh em, tôi ủng hộ cậu.".Nhưng mà...Hình như tôi sai rồi!!!!Tôi nhìn "cô" bạn thân yếu ớt dựa người trên gối, hai vạt áo mở rộng, cơ ngực nảy nở, cơ bụng đều đặn...miệng lắp bắp: "Cậu...cậu...cậu..."Lạc Lạc nhìn thẳng vào mắt tôi: "Cậu đến giờ vẫn nghĩ tớ là con gái."Không phải câu hỏi mà là câu khẳng định. Sau đó cậu ấy thở dài."Không phải tớ chưa từng nói với cậu rằng tớ là con trai."Hì…
Nam chính là lớp trưởng, một lớp trưởng rất vô sỉ.Nữ chính là một nhóc con, nhóc con quậy phá. Vẫn là câu truyện học đường motip không có gì mới mẻ. Vẫn là thích nhau, yêu nhau và đến được với nhau nhưng trong mỗi câu truyện đều cũng có những nét riêng biệt. Những tình huống riêng biệt tạo nên một câu truyện mang màu sắc riêng. Hầu hết, con người ta giờ đây đều trải qua những mốc cố định của thời gian, từ nhà trẻ đến tiểu học trung học và phổ thông, nhưng không phải ai cũng giống ai, ai cũng có một cuộc sống riêng. Cũng như. Câu truyện của tôi mang một màu sắc riêng. ______- Chia tay. - Lý do? - Em không giống con gái, anh không muốn có một người yêu mà lúc nào cũng bị người khác hiểu lầm là con trai!! - Ok, chia tay thì chia tay. Mong anh tìm được một người yêu đến gió thổi cũng bay. ________- Phùng Linh Đan, em nhìn cô gì mà ghê thế!! - Em chỉ soi xem năm nay cô béo hơn năm ngoái bao nhiêu kg thôi mà. - Hơn 5kg, em không cần soi nữa. ________-Hm... Đan... Tôi có chuyện muốn nói. - Chuyện gì cơ!? - Tôi... Tôi thích cậu. - Lãng bảo gì thế!? Tôi không nghe rõ lắm. _______- Tôi thích cậu.Tôi thực sự... Rất thích cậu. Nhưng có lẽ cậu không thích tôi.- Tôi ghét cậu. ________- Chị, em thích chị!!!! - Em... Em à?? Chị... Chị không thích con gái!? - Chị, em có gì mà chị không thích? Con gái thì sao? Con gái yêu nhau có sao đâu? Con trai chúng nó yêu nhau hết rồi. Con gái chúng ta phải biết tự đem lại hạnh phúc cho nhau chứ!________- Em muốn nói gì với chị thế?- Chị tránh xa anh Đường ra.- Chị không hiểu ý em. ________…