[Thơ] CHUYỆN CŨ
Chuyện vào thơ, chuyện đã cũ rồi,Cười hôm nay, để mai tiếng khóc Trăm nghìn năm ai người vẫn đọcXin nhớ cho, chuyện cũ chưa thôi...[Khởi: 13.01.2019Chung: 08.11.2019]…
Chuyện vào thơ, chuyện đã cũ rồi,Cười hôm nay, để mai tiếng khóc Trăm nghìn năm ai người vẫn đọcXin nhớ cho, chuyện cũ chưa thôi...[Khởi: 13.01.2019Chung: 08.11.2019]…
Tut? Share? Tất nhiên rồi. Hãy xem vì nó hoàn toàn freeeeeee!!!#1 TextureCover by @myyouth_MY#Monie…
Tác giả: 鹤儒生Nguồn: LofterBổn văn trong nguyên tác cơ sở thượng viết lại kết cục, nếu tiêu lẫm không có chết ở Đạm Đài tẫn cùng lê tô tô trên tay, mà diệp băng thường lại rời đi hắn; nếu diệp băng thường ở Đạm Đài tẫn yêu lê tô tô phía trước liền cho Đạm Đài tẫn một cây tình ti...... Như vậy chuyện xưa sẽ như thế nào phát triển? Tuy rằng này đây nguyên tác tiểu thuyết làm cơ sở, nhưng có tư thiết, không nhiều lắm. Văn trung phong phú diệp băng thường cá nhân hình tượng, Đạm Đài tẫn lên sân khấu so vãn ( chương 9 bắt đầu ), lên sân khấu sau suất diễn đủ. Không phải sảng văn, lẫm thường, tẫn băng hai đối cp xen kẽ, từng người có xe, ngọt ngược trộn lẫn nửa, kết cục độc mỹ, thận nhập thận nhập!…
Tôi đã từng là một bức tranh đen trắng, ảm đạm và cô tịch. Tôi đã từng nghĩ mình vẫn sẽ mãi như vậy, tôi yêu thế giới chỉ có hai màu của mình.Và rồi cậu đến. Cậu giống như ánh nắng đầu hè rực rỡ, đẹp nhưng không chói chang.Cậu dẫn tôi đến với thế giới của cậu, lần đầu tiên tôi thấy thế giới này cũng đẹp đẽ đến vậy. Lần đầu tiên tôi ý thức về cuộc đời mình, không phải chỉ có bản thân. Tôi đã yêu thế giới này hơn, vì có cậu. Đã từng muốn cậu luôn ở bên cạnh tôi như vậy, nhưng cuối cùng lại để lỡ.Đã nhiều lần nghĩ về nguyên do, có lẽ là do tuổi trẻ quá ngu ngốc, điên cuồng và kiêu ngạo mà chúng ta làm tổn thương lẫn nhau. Người ta vẫn nói đó thôi, tình đầu thường không trọn vẹn. Sau này, tôi đã đi rất nhiều nơi, đến với thế giới không có cậu.Tôi từng đến Paris ngắm Mona LisaĐến Vantican xem trần nhà nguyện SistinaNgắm thế giới trên đỉnh EverestVượt sa mạc Sahara với những người bạn xa lạĐến Bắc Cực xem loài chim cánh cụt dễ thươngCũng từng đến Nga và ngắm cực quang, uống Vodka cùng ông lão làm nghệ thuật kì dị vừa quen.Những trải nghiệm như vậy trước đây tôi chưa từng nghĩ mình có thể làm được.Hoá ra không có cậu cuộc sống vẫn tiếp diễn mà thôi.…
Cp: Diệp Đỉnh Chi × Bách Lý Đông Quân P/s: Lâu rồi mới viết lại. Câu từ có chút lủng củng mong mọi người bỏ qua. Ban đầu định viết All Bách Lý. Nhưng ngấm thấy hông viết nổi nên thui. gói gọn một cp thôi thui. Ờm nhưng vẫn chấp niệm All Bách Lý nên sẽ có một số tuyến tình cảm khác. Mọi người đừng ngỡ ngàng. Fic sẽ có tí OOC nhưng mình sẽ cố gắng không đi xa lắm. Không bám sát phim hay nguyên tác, mong không so sánh ạ. Chân thành cảm ơn…
🔞🔞🔞🔞🔞…
Không bám sát nguyên tác vì sốp không nhớ nội dung ( sốp fan cp chứ không phải fan nguyên tác )LƯU Ý: Có vài cp mình tự ghép nên nếu đọc tới thấy không hợp thì out nhé ĐỪNG bình luận thiếu khiếm nhã nha~Anti: Dịch Văn Quân nên bạn nào fan thì né nhaLƯU Ý:- Là Diệp Đỉnh Chi mất 12 năm - Đường Liên là đệ tử chân truyền của Bách Lý Đông Quân - Tư Không Trường không có vợ ( Tư Không Thiên Lạc là con nuôi kiêm luôn đệ tử chân truyền của Tư Không Trường Phong )- Tiêu Lăng Trần cũng là con nuôi của Tiêu Nhược Phong…
"Một trời đom đóm, cả dải ngân hà, cậu đều nắm trọn. Sao băng cũng vì cậu mà rơi xuống rồi kìa."《Sao băng cũng vì cậu mà rơi xuống - Vương Nguyên》…
Minh Hiếu, một chàng trap boy chính hiệu, anh quen hết người này đến người khác, gái hay trai gì tên Trần Minh Hiếu này cũng xơi tất, chưa một lần biết nhớ thương, ấy mà từ khi gặp một chàng mọt sách mang tên Vy Thanh, cuộc đời hắn xoay như chong chóng vậy @@…
" My này , tớ không biết cậu đã bị những lời nói xúc phạm và gây tổn thương gì với cậu nhưng mà tớ sẽ chữa lành vết thương lòng mà người đời muôn thủa nói rằng nó sẽ không lành vết thương đó đâu" _Triệu Gia Minh _* sơ sơ về NV chínhNu9 : Phùng Nam Hạ MyChòm sao : cự giảidáng người : cao 1m63 & 47 kgNa9 : Triệu Gia Minhchòm sao: Bọ cạpdáng người :cao 1m80 & 63 kg______________đây là bộ đầu tiên của kem nên sẽ không được chau chuốt lém đâutruyện được đăng duy nhất trên Wattpad12/3/2024…
"Anh đến cùng ngày nắng vàng, khi đi anh lỡ đem những tia nắng ấy đi mất." [Trích đoạn]Trong ánh nắng vàng xế chiều, tôi thấy một bóng người cao lớn che khuất những vạt nắng chỗ tôi. Người vừa đến, một giọng nói lạnh lùng chợt cất lên, lọt vào tai tôi:"Có làm sao không? Đã nhỏ con như vậy rồi lại còn muốn làm khó bản thân nữa?" Giọng Hưng lạnh lùng, một chút tức giận chẳng biết do đâu mà có. Hưng bước lên trước mặt tôi, ngồi khụy một chân xuống, quay lưng về phía tôi, muốn để tôi lên lưng cậu cõng."Thôi không cần đâu, tao tự đi được." Tôi nhẹ giọng, bả vai có hơi run run, giọng khàn đặc như muốn khóc òa ngay tại chỗ."Chậc, tao không đôi co với trẻ con, lên đây đi." Hưng tặc lưỡi một cái, ngoảnh đầu lại nhìn tôi, có đôi chút mất kiên nhẫn.Tôi không thể làm gì khác ngoài việc leo lên lưng để Hưng cõng về phía phòng y tế.Bóng tôi và Hưng hắt xuống từng mảng gạch nơi sân trường, từng bước chân Hưng dẫm lên lá đều nghe bên tai tiếng xào sạc, xào sạc. Từ góc nhìn của tôi, Hưng trông thật cuốn hút bởi góc nghiên từ bên trên xuống của cậu. Đầu cậu hơi lấm tấm mồ hôi nhưng lại có một mùi hương bạc hà quen thuộc vẫn được cậu duy trì từ những năm cấp 2 đến tận bây giờ. Vẫn vương vấn chút đường nét đẹp trai "không tầm thường" của cậu, người này, sao có thể hoàn hảo vậy chứ? Hoàn hảo đến mức như muốn thiêu đốt trái tim người đối diện. Trong phút chốc, sân trường bỗng trở nên yên tĩnh đến lạ thường, như thể cả thế giới chỉ có mình tôi và Hưng vậy.----Ngày viết: 8/4/2024Book cover…
---Cùng nhau đi đến đỉnh vinh quang--- Hành trình chinh phục APL2023 cùng với SGP.Lưu ý:- Nhân vật trong truyện không thuộc về tác giả.- Được viết dựa trên trí tưởng tượng của tác giả nên tình tiết sẽ có thể không giống với thực tế.- Nhân vật trong truyện có thật và có thể bị OOC.- Truyện chỉ được đăng tại Wattpad. Những nơi khác đều là reup! 👉Ai không hợp vui lòng click back👈…
Trong mắt mọi người thì Diệp Cửu Chiêu là con người ngang ngược khó thuần phục nhưng nay lại được sống lại,vào khoảng thời gian khi Loan Loan vẫn còn sống sao?!Khi Loan Loan mới vừa học đại học thì cô đã ngẫm ra được một chân lý đo là lời đồn không thể tin!Bằng không vì sao nghe nói nam thần Diệp cao cao tại thượng, ít khi nói cười lại dùng ánh mắt bức người nhìn mình hàng ngày chứ?Đây là chuyện về một vị nam thần không phải kẻ cặn bã, sống lại liền yêu thương cô gái đã bỏ lỡ ở kiếp trước.Anh đi học, chạy bộ, ăn cơm cùng em. Em khát anh rót nước cho em, em đói bụng anh sẽ nấu cơm cho em, em mệt nhọc anh sẽ ôm em ngủ. Em bị bệnh anh cõng em đến bệnh viện, em mệt mỏi liền dựa vào người anh......Loan Loan, chỉ xin em cho anh cơ hội yêu em thật tốt!Trước khi sống lại, Diệp Cửu gia làm người ta nghe tiếng đã sợ vỡ mật. Sau khi sống lại, Diệp Cửu gia giống như thu hết gai nhọn, trở nên dịu ngoan thuần lương. Nhưng chỉ cần có người tới gần Cố Loan Loan, anh liền biến thành đao nhọn, luôn luôn phòng bị.P/s: Văn sủng, ngọt ngọt ngọt, không ngược nữ chủ, hơi ngược tâm nam chủ.…
Quang Huy chỉ là không chịu được đã chơi PUBG xả stress còn phải ăn cẩu lương mới đi phá mối nhân duyên của người ta, thật sự không hề biết bạn nữ đó là em của tên học bá chó điên cùng trường - Hoàng Việt Đức! Tuy nhiên, quả báo của sự việc này đến có chút kì lạ."Làm người không khó nhưng muốn làm chó chỉ cần "à" một tiếng thôi."Quang Huy gửi tới chiếc meme kinh điển dùng hình của Chu Cát Lượng trong bản phim Tam Quốc Diễn Nghĩa lên sóng năm 1994.Việt Đức không tốn đến một giây suy nghĩ, tiếp tục gõ:"À."Quang Huy: "Không thích làm người mà thích làm chó?"Việt Đức: "À..."Quang Huy tăng xông, chửi thề một câu rồi tắt máy. Sáng hôm sau bật lại mạng, có hai thông báo Messenger nhảy trên màn hình điện thoại của cậu.Việt Đức đã đặt biệt danh của anh ấy là À.Việt Đức đã đặt biệt danh cho bạn là Có Chó Mới Yêu.Song rất lâu về sau, cũng chính học bá chó điên kiêm chiến thần lật mặt này, gân cổ quát cậu:"Mẹ kiếp, mày coi tao là chó thật à? Coi tao là con chó, nên cho dù có bị chủ thẳng tay ruồng bỏ cũng vẫn sẽ quẫy đuôi chạy đuổi theo? Tao có thể con mẹ nó bước chín mươi chín bước, duy chỉ có một bước còn lại, nếu mày còn không chịu tiến lên, thì tao cũng không muốn, cũng không thể tiếp tục nữa..."Quang Huy nghe đến đây, từ ấm ức chuyển thành bực bội. Nỗ lực của cậu suốt ba năm này, còn không gấp chín mươi chín lần cái "một bước" ấy?Đây là câu chuyện về hành trình về một nhà của hai kẻ thù từng không đội trời chung ở trường cấp ba.…
Tác giả: 一坨穷比Nguồn: LofterXuyên qua thành Diệp Băng Thường…
“Vương Nguyên, ước muốn của em là làm gì?”“Em chỉ muốn làm một cơn gió thôi.”“Gió???”“Phải! Gió rất tự do nha, có thể bay ở khắp mọi nơi. Thấy được rất nhiều thứ mà không bị trói buộc bởi một thứ gì cả.”“Thế thì anh sẽ là bầu trời, cho dù em đi đến đâu anh vẫn sẽ ở bên cạnh em.”****Tiểu Khải à, em đã thành gió, thế nhưng anh có còn là bầu trời của em không?…
" Tôi nghĩ mình không kì lạ khi thích đâm đầu vào mấy thằng trapboy ngầm đâu. Nghĩ mà xem, mấy thằng đẹp trai mà đầu có não, tim có tình ấy, cô nào chả mê. Kiểu lịch sự ngoài đường, trên giường hóa thú..." Tiết trời mùa đông lạnh giá, thế mà tay tôi đang được bao bọc bởi lớp lông áo dày của bạn cùng bàn. Bỗng nhiên một cái lạnh đột ngột truyền từ những đầu ngón tay lên trung tâm đầu não. Khánh... tay nó đang chạm vào tay tôi. Bàn tay to lớn của nó nắm lấy một ngón tay tôi, nhẹ nhàng mà tê dại. Là do tôi nghiện nó quá nên mới có cái cảm giác bất thường đó hay là nó có ý đồ với tôi? Sao mà thế được, em bé Đinh Khánh của tôi ngoan lắm. Sau này tôi sẽ bị chính câu đó vả mặt. Tôi nghiêng người về phía nó, nhỏ tiếng hỏi: " mày lạnh à? Tao trả áo rồi mặc vào nhé?" " Không cần" Khánh một tay viết bài, một tay đang mân mê ngón tay tôi" tay tao lạnh thôi, mặc áo vào nóng lắm""ồ" tôi kêu lên tỏ vẻ đã hiểu. Tôi với Khánh, hai đứa mỗi đứa một tay cho vào bên trong cái áo, thỉnh thoảng tôi có đưa mắt để xem giáo viên có đi tới chỗ tôi hay không. Hmm... sao tôi lại lo lắng thế nhỉ? Khánh với tôi chả có quan hệ gì cả! Chỉ là tôi thích cậu ta, còn cậu ta thì không. Thế thì lí do gì tôi phải sợ việc bị giáo viên và mấy đứa bạn trong lớp bắt được cơ chứ! Nghĩ rồi tôi bỏ tay ra khỏi áo Khánh đặt lên bàn..."…