Sau khi chuyển đến trường mới, tại sao vẫn gặp cậu ấy?Những người bạn mới đầu thật lạ lẫm, cuối cùng lại trở thành những người quý giá nhất trong quãng đời sau này.Mỉm cười, khóc, vấp ngã rồi lại đứng lên. Tuổi học trò không oai phong mãnh liệt nhưng cũng đáng để tự hào lắm chứ!Trường học - nơi mà các em luôn muốn thoát khỏi là nơi các anh chị không bao giờ có thể quay về.Ngày mai vẫn luôn là một ngày mới, với biết bao điều thú vị, hay đau thương, ta không bao giờ lường trước được...…
Tác giả: Dị Vy Diễm Thảo Số chương: hơn 20 chương và 4 ngoại truyện.Thể loại: Hiện đại, SE Văn án: " Chúng ta có bốn năm cạnh nhau, nhưng cậu và tớ đều không biết. Chỉ mong mai này không gặp lại, kí ức nhợt nhạt. Rời xa bằng lăng tím, tạm biệt cậu." Tôi từng hỏi bố rất nhiều câu hỏi về trường đời. Và tôi cũng từng hỏi mẹ rất nhiều về những câu chuyện tình yêu. Và tôi cũng từng tự hỏi chính mình về chuyện nhân sinh. Đó là thứ mà tôi tự tưởng tượng ra... trong những năm ấy, thanh xuân ấy.…
Nó tên Tôn Hạ Thiên Di 16 tuổi xinh đẹp giỏi giang. Nấu ăn không tệ đâu nhé chỉ là nó hơi lười thôi Tính tình hòa đồng vui vẻ, nhìn nó như người lớn là tâm hồn như đứa con nít vậy quậy cũng khủng khiếp. Gia thế giàu có mà không mấy ra dáng tiểu thư. Nhìn vào gia đình nó thì ai cũng biết là phải rất hạnh phúc a😆😆Thành viên TFBOYS Không cần nói chắc mọi người cũng biết rồi ha. Vậy không nói nữa Khổng Anh 16t bạn thân nó. Xinh đẹp , giỏi không kém nó, học thì không thể chê vào đâu được, có khiếu hài hước, gia đình cũng thuộc hàng giàu có. ....... Còn nữa. Trong chuyện sẽ thống kê sau…
Thanh xuân như một cơn mưa rào đầu hạ, Mang phép lạ tưới mát tâm hồn taDù biết nó chỉ là thoáng qua,Nhưng lại có dư vị nhớ mãi.Dẫu cho cơ thể có lạnh giá,Nhưng vẫn tự nguyện đắm chìm.Thanh xuân như là một món quà mà tạo hóa đã mang tặng chúng ta. Nó quý giá và là thứ duy nhất trên cuộc đời này mà chúng ta luôn muốn níu giữ. Cuối cùng món quà nào qua thời gian đều cũng phải cũ đi và trở thành một điều kỉ niệm ghi nhớ mãi trong tim. Nhưng khi nhớ lại bạn sẽ có cảm giác gì ?Hạnh phúc, nhớ nhung hay nuối tiếcNếu như có thể quay về thời gian ấy tôi sẽ học tập chỉ để có thể vào trường đại học tốt.Nếu như có thể tôi muốn chụp nhiều bức ảnh với bạn bè.Nếu như có thể tôi muốn nói với cậu ấy rằng "tớ thích cậu".......................Bạn có nhiều cái 'nếu như' không? Phải chăng chúng ta đã nợ thanh xuân lời xin lỗi?Nếu lúc đó ta đủ trưởng thành thì lúc này chúng ta có còn nuối tiếc?…
Vũ Thành là một người đàn ông nói có mặt thì được mặt, nói có dáng thì được dáng, nói có thông minh thì được thông minh, nói có tiền thì được tiền, bản thân anh chẳng chê ở điểm nào được. Tưởng chừng mọi việc rất dễ dàng đối với anh, vậy mà anh lại thật vất vả để theo đuổi tình yêu của đời mình Chu Tiểu Vy một cô gái thông minh, chiều cao khiêm tốn, là bạn thân của Vũ Thành thời trung học, cũng là người anh đã dành cả thanh xuân để đưa cô về bên mìnhAnh đã để lỡ cô thời trung học, phải nhìn cô hạnh phúc bên người khác rồi lại bị chính người ấy hãm hại... Liệu Vũ Thành và Tiểu Vy có cùng nhau vượt qua được những khó khăn đó và quay lại bên nhau ? - Vũ Thành ! Thanh xuân em nợ anh, tình cảm em cũng nợ anh, em cả đời này đều là nợ anh... - Vậy hãy dùng thời gian còn lại của cuộc đời bù đắp cho anh đi !…
Cô đâu biết cô yêu anh nhiều đến như thế.Lúc đầu biết bản thân mình đùa giỡn nhưng không hiểu sao lại yêu con người kia nhiều đến như thế.Cãi lời ba mẹ để không đi qua Mỹ, thậm chí còn bỏ nhà đi. Nhưng ba mẹ cô ép lòng muốn cô rời đi.Ngày cô đi, anh không đuổi kịp được cô. Cô gào khóc thậm chí là vùng vẫy, nhưng thất bại.Sau tám, cô quay lại. Cô vội vàng kiếm anh. Nhưng anh bây giờ chẳng còn phải là anh năm đó, anh bây giờ đã có một cuộc sống hạnh phúc, quan trọng hơn anh chẳng còn yêu Châu Thúy Di nữa rồi.…
Tác giả: Cửu Tự Trans: Zanzi.Tóm tắt: Anh - một con người kiêu hãnh đầy quyền lực.Cô - một đứa trẻ mồ côi nhưng đầy tài hoa phong nhã. Cô mười hai tuổi, còn anh mười ba, cô đã đến bên anh. Kể từ đó, cô là người con gái của anh, chứng kiến anh từ một cậu nhóc với muôn vàn thắc mắc tuổi dậy thì trở thành một cậu công tử nổi tiếng. Sau đó, anh cẩn thận, chu đáo chăm sóc cô thậm chí lên kế hoạch cho cả tương lai của cô. Anh nói: - Tiểu Doãn, em 20 tuổi mới được yêu đương, 22 tuổi mới được hôn môi, 24 tuổi mới có thể kết hôn và tất nhiên đối tượng đó chỉ có thể là anh...Cô trước giờ không hề hay biết, một quãng đường này, cô có thể thuận lợi mà đi qua như vậy, là bởi vì sau lưng cô luôn có anh, vì cô che gió chắn bão. Mỗi khi cô kiệt sức, chỉ cần quay đầu lại, anh sẽ luôn dang rộng vòng tay ấm áp ôm cô vào lòng. Cô nói: - Chúng ta kết hôn đi! Thể loại: 1 VS 1, Sủng văn, lấy bối cảnh những năm 90, có yếu tố giới giải trí.…
"Có người từng nói với tôi, nếu như đến một ngày chúng ta nhận ra mình đã yêu, thì hôm ấy ánh mặt trời sẽ không bao giờ tắt."Có lẽ vào mùa đông năm ấy, cậu là tất cả với tôi, tôi cũng từng là tất cả với cậu. Hai con người lăn lộn với những sóng gió của cuộc sống, ở cách nhau đến nửa vòng trái đất, nhưng trái tim vẫn hướng về nhau. Vì một câu "Chờ anh về nhé!" của cậu, tôi đánh đổi cả cuộc sống vốn dĩ trôi qua lặng lẽ của mình, đưa tay ra nắm lấy tay cậu...vì một lời hứa "Anh luôn ở đây" của cậu, tôi cứ tin, cứ chờ, cứ mặc kệ cho mọi thứ đổi thay trước mắt..Chuyện kể có dài, quay qua cũng chỉ như nửa giấc mơ dở dang ngày ấy. Mãi mãi không thể biết được đoạn kết như thế nào...…
Thanh xuân - quãng thời gian đáng nhớ nhất của mỗi đời người, những tháng ngày nghịch ngợm cùng bạn bè, còn có người mình theo đuổi ở ngay trước mắt, bao nhiêu khát vọng ước mơ được dệt lên, cuối cùng lại tan theo mây gió. Khoảng thời gian đó chỉ có một lần duy nhất trong cả cuộc đời nên nó là kỉ niệm vô cùng quý giá, dù vui hay buồn thì ai cũng muốn được một lần quay trở lại. Câu chuyện hôm nay tôi kể với mọi người, nói về một cặp đôi thanh mai trúc mã, cùng trải qua thanh xuân, để rồi đến cuối cùng nắm tay nhau bách niên giai lão. Thể loại: Đam mỹ, thanh xuân vườn trường, thanh mai trúc mã, sủng, HE, 1v1. Đặc điểm: Học bá công x Giáo bá thụ. [Tác giả có lời] Đây là tác phẩm đầu tay của mình nên vẫn có nhiều sai sót. Trên trường học văn cũng tạm ổn nên đôi khi câu từ không mượt mà lắm, vốn từ cũng hơi ít nên mọi người thông cảm. Thấy chỗ nào không ổn thì cứ nói với mình, nếu hợp lý thì mình sẽ sửa. Lưu ý: Tác giả có một trái t(r)ym mong manh dễ vỡ, các bạn nói mấy lời không hay là mình shock xỉu, không ai viết truyện cho các bạn nữa đâu.…
An Nhiên, một cô gái hiền lành, có phần chậm chạp trong chuyện tình cảm, cùng lớn lên với Dương Minh, một cậu bạn thân từ thuở nhỏ, sống gần nhà nhau và luôn xem cô là " báu vật ".Từ khi còn bé, Dương Minh đã biết rõ bản thân thích An Nhiên. Cậu luôn âm thầm bảo vệ cô, đôi khi hơi bá đạo và chiếm hữu, đến mức bạn bè trong khu đều trêu rằng cậu " chăm vợ từ bé ".Khi cả hai bước vào cấp 3 - cùng học lớp 10 tại một ngôi trường nổi tiếng - câu chuyện thanh xuân chính thức bắt đầu. Dương Minh là học bá nhưng lại cực kỳ ngỗ nghịch, vừa giỏi vừa quậy, luôn khiến giáo viên đau đầu nhưng không thể phạt nặng vì thành tích học tập quá xuất sắc.Ở trường, Dương Minh tỏ ra lạnh lùng, chẳng để tâm đến ai ngoài An Nhiên. Trong mắt mọi người, An Nhiên là cô bạn bình thường, chỉ có mỗi " vinh dự " là ngồi cùng bàn với hotboy siêu cá biệt. Nhưng không ai biết, cậu ấy mỗi ngày đều cẩn thận chuẩn bị đồ ăn sáng cho cô, kèm theo lời nhắc: " Ăn nhanh rồi học bài, đừng để tao phải nhắc nữa ".Tình cảm Dương Minh dành cho An Nhiên ngày càng lộ rõ, nhưng cô thì vẫn ngây thơ không nhận ra, cho đến khi một nam sinh khác bắt đầu có ý định tiếp cận cô...…
Tớ viết ra những dòng này vì luôn có sự thôi thúc trong lòng và khát vọng tạo ra thứ gì đó để lưu lại một phần nào cuộc đời mà tớ đã trải qua, chắc chắn cái tớ sắp viết sẽ không chỉ tràn ngập màu hồng mà sẽ có cả sự ghen tị, thù hằn của chính tớ. Vậy nên bạn nào không thích sự xấu tính của tớ nên bấm quay lại nha 😗😗.…
**Giữa cái nắng ấm áp và dịu nhẹ của mùa thu, có hai cô cậu thanh niên đang tay trong tay tản bộChợt cô quay sang hỏi:"Nếu một ngày anh mất hết tiền tài và danh vọng, anh có muốn sống tiếp không?"Anh khẽ nhíu mày, khó hiểu sao cô lại đặt câu hỏi kì lạ như vậy, không suy nghĩ nhiều anh nhẹ nhàng ghé vào tai cô:"Chỉ cần em là đủ!! "Giọng nói vừa trầm vừa ấm của trai thủ đô ngọt ngào phảng phất bên tai, vô thức mặt cô đỏ bừng lên vội đẩy anh ra(còn típ)***Tác giả: iam_ngânnTruyện còn nhiều thiếu sót và đôi lúc cũng có chút nhầm lẫn và hơi mâu thuẫn, mong mọi người thông cảm và góp ý ạXin Chân Thành Cảm Ơn(^∀^●)ノシ…
Lạc Thiên từ nhỏ đã bị chính cha ruột mình vứt bỏ ,nhưng nhờ duyên số đưa cậu đến với Thành Hiên một cậu bé có tính cách trầm mặc ít nói ,liệu hai người có thể sống chung hòa thuận với nhau trên một mái nhà hay không?Cha mẹ của Lạc Thiên sẽ hành động như thế nào khi Lạc Thiên quay về nhưng họ đã chăm sóc một đứa trẻ khác thay cậu nhận hết phần ân sủng mà 16 năm qua cậu bị bỏ rơi?Aphal trúc mã của cậu sẽ bảo vệ như thế nào để cậu không phải chịu đựng những áp lực từ gia đình của cậu?...Trích dẫn:Lạc Thiên:Ca~ em có thể ăn thêm một que kem không ạ?٩(◕‿◕)۶ nha~~Thành Hiên:Không thể, em đã ăn một cây rồi nếu ăn thêm sẽ bị đau bụng đó.Ngoan,ngày mai ca sẽ cho em ,được không nào ,tiểu Thiên.Lạc Thiên:Nghe lời ca ạ , ca ca là tốt nhất~~…
Năm ấy, tiệc cuối năm, cô viết lên giấy gửi anh tỏ rõ nỗi lòng, nhưng đáp lại chỉ là bóng lưng lạnh nhạt của anh bao bọc một cô gái khác.Thanh xuân của cô...cứ như vậy mà chôn dấu một thứ tình yêu chưa kịp nở rộ, đã tàn lụi..5 năm sau gặp mặt, một hợp đồng liên hôn, một cuộc hôn nhân chính trị lần nữa trói buộc hai người lại với nhau. Dẫu biết sẽ chẳng hạnh phúc, cô vẫn cố chấp níu kéo, mang lại sự đau khổ cho cả hai, bởi... anh yêu người khác.Gia đình tan vỡ, cô ra đi, 4 năm sau lại trở về với thân phận khác.Anh nhận ra tình yêu, công sức bao năm của cô được đáp đền, nhưng tình yêu mãnh liệt năm xưa giờ đã nguội lạnh, liệu cô có đủ can đảm sưởi ấm trái tim bằng ngọn lửa tình yêu thêm lần nữa?Yêu... rốt cuộc là ngọt ngào, hay đắng cay đây?…
Câu chuyện lấy từ đời thực của tác giả. Đây như là một quyển nhật ký để tác giả tự nhớ lại những điều mà mình đã, đang, và sẽ trải qua hay bỏ lỡ. Đây là quyển nhật ký cũng như là đứa con ruột thân yêu nhất của mình, nên vì thế ai chịu được thì đọc, ai không chịu được thì hãy thể hiện mình là người có văn hóa và làm ơn click back. Tuổi thơ, tuổi thanh xuân của mình đều được ghi lại trong câu chuyện này. Mình không yêu cầu ai cũng thích nó nhưng mình mong bất cứ ai đọ nó hãy tôn trọng tác. giả.PHẦN GIỚI THIỆU: Chúng ta là bạn, những người bạn rất bình thường, hay thậm chí là những người sơ giao. Nhưng từ một thời điểm nào đó trong quá khứ, ánh mắt của tôi lại bắt đầu dõi theo cậu. Mỗi lần ánh mắt chúng ta bắt gặp nhau, tôi và cậu lại nhanh chóng quay đầu đi, giả vờ như chưa có gì xảy ra. Cấp II, tôi và cậu cùng lớp cùng trường. Cấp III, tôi và cậu khác lớp nhưng cùng trường. Mùa hè năm 14 tuổi, tôi đã quên cậu. Nhưng một giây phút ngẫu nhiên nào đó chúng ta lại bắt gặp ánh mắt nhau. Chúng ta bỏ lỡ nhau, bỏ lỡ những tháng ngày thanh xuân tươi đẹp kia. Lúc gặp lại, chỉ có thể nói: "Chào" "Hello"…
Ngày cập nhập: t2,t5,cnGiới thiệu: "Tôi từng nghĩ rằng tình bạn này sẽ mãi mãi là một ký ức mờ nhạt, chẳng thể nào quay lại. Tôi cứ ngỡ, chỉ cần mình không để lòng mình dao động, mọi thứ sẽ không thay đổi. Nhưng dần dần, khi thời gian trôi qua, cảm xúc ấy cứ lớn dần lên, và cậu... giờ đây chẳng còn là người bạn tôi từng quen thuộc nữa."*Nội dung : Lâm An Nhiên và Hàn Thiên Vũ là bạn thanh mai trúc mã từ nhỏ, lớn lên bên nhau trong một khu phố yên bình. Tuy nhiên, khi vào cấp hai, họ bắt đầu học ở các lớp khác nhau, dẫn đến sự xa cách dần dần. Mối quan hệ giữa họ từ bạn thân chuyển thành những cảm xúc mơ hồ và lạ lẫm, khiến họ không thể hiểu rõ những gì mình đang cảm nhận.…
Thanh xuân của bạn có một người giống vậy không? Người mà dù có từ chối bạn nhiều lần như thế nào nhưng bạn vẫn mặt dày theo đuổi đến cùng. Người mà dù cho bạn có cố gọi to tên như thế nào cũng không quay lại nhìn lấy bạn một lần. Người đó, vâng và cũng chính là người, dù cho trải qua một khoảng thời gian rất lâu rất lâu, bạn vẫn không thể nào quên được. Là người mà bạn yêu bằng tất cả trái tim, dù cho có đau khổ như thế nào bạn vẫn can tâm tình nguyện. Bạn làm tất cả những điều đó chỉ vì mong được ở cạnh người ấy lâu hơn một chút thôi. Thế nhưng đến cuối cùng bạn và người ấy vẫn phải chia xa mãi mãi.Thanh xuân của tôi có một người như vậy đấy, anh không phải là mối tình đầu của tôi nhưng anh là người mà có lẽ tôi yêu nhất suốt cuộc đời này.…
Tên truyện: Em Là Tiểu Tiên Nữ Của Anh. Tác giả: Ma Ma. Editor: Thu Trần. Số chương: 75 chương + 4 ngoại truyện - Hoàn. Văn án: Giới thiệu 1: Một ngày kia, trường học xì xào. Không thể ngờ, vị Trần Thuật kiêu căng khó chiều kia lại có một ngày ngoan ngoãn ở trong lớp giúp bạn gái mình làm bài tập. Quần chúng cắn hạt dưa ngưỡng mộ: Liệu có phải bạn gái cậu ta là hoa khôi An Nguyệt không nhỉ? Có người liền nhảy ra đính chính: "Không phải hoa khôi nhưng là em gái của hoa khôi. Vào tiết thể dục hôm trước tôi quay về phòng lấy đồ thì nhìn thấy cảnh em gái hoa khôi bị Trần Thuật đè lên tường hôn dữ dội lắm." Giới thiệu 2: Trần Thuật dùng tay nắm chặt mũ lưỡi chai, giọng trầm khàn nói: An Tĩnh cậu hãy cười với mình một cái đi. An Tĩnh liền bẽn lẽn nói: Mình còn đang làm bài tập. Không ngờ Trần Thuật ngập ngừng giây lát liền nói: Mình làm giúp cậu, cả mạng của mình cũng cho cậu. -Đây là truyện mình reup, bản xuất bản.-…
Bỏ Lỡ Thanh Xuân Năm ẤyCứ thấy cậu ấy là tim tôi lại lạc đi một nhịp. Là cảm giác gì thế? Tôi đã yêu sao? Sao lại như vậy được. Tôi cực kì ghét cậu ấy đến thế cơ mà! Tôi luôn luôn ganh đua với cậu ấy cơ mà? Luôn là kẻ thù mà!...Nhìn vào giá sách, thấy cảm động quá mà. Hu hu giá sách cao thế chứ-"Ây cha, sao lại cao thế này chứ? Chân mình đã ngắn, thế mà...Rồi từ đâu cậu ấy đi đến,quàng tay qua đầu tôi,chạm đến giá sách,lấy quyển sách mà tôi định lấy. Uầy lúc đầu cứ tưởng nó rô-man-tic như phim HQ ấy chứ. Thế mà cậu cầm sách bỏ đi mất. Tức chết được!!!...Một lần khác, tôi gây sự với người yêu cậu ấy,cậu ấy đi qua tỏ thái độ rất chi là tức giận. Không biết cậu ấy giận ai trong số hai chúng tôi,tôi hay là người yêu cậu ấy?-"Đi thôi"-cậu ấy lôi người yêu cậu ấy điTôi...cảm giác...tôi...lúc đó thấy vừa ghét,vừa tức giận nữa. Không biết tại sao tôi nha vậy nữa......-"Cậu có chịu thừa nhận chưa, Vũ Hân?"-"Không"-"Mai là cậu sẽ không còn cơ hội nói với tôi nữa đó"-"Sao lại không có chứ? Cậu ngốc à? Chẳng lừa tôi được đâu"Cậu ấy tức giận quay lưng bỏ đi. Đến sáng hôm sau tôi mới biết cậu ấy sang Mĩ. Lúc đó lòng tôi ray rứt lắm. Có lẽ...có lẽ...tôi nhận ra rằng mình đã thích cậu ấy...Hàn Chí Vinh,tôi không tha cho cậu đâu!!!P/S: KimNa's story ~~~Kam&Fuan's story~~~Jun's story…
Văn án Thanh xuân như một chuyến tàu, nó cứ đi theo chuyến hành trình mà nó cần đi. Ở các trạm ga, sẽ có ngưới tới người đi. Nhưng cũng có người đi cùng chúng ta một quãng đường, rồi đến một lúc nào đó họ không nói một lời từ biệt mà dừng chân ở một ngã rẽ, âm thầm bước đi mãi chẳng quay lại. Còn chúng ta cứ viễn vong hy vọng người ấy sẽ trở về dù biết kết quả chính là con số không. Chúng ta không trách mắng khi người ấy rời đi, mà thầm cảm ơn người ấy đã đến chuyến tàu thanh xuân của chúng ta. Đã cho chúng ta những kí ức đẹp khó quên ấy. Chẳng những kí ức đẹp mà người còn để lại vương vấn hối tiếc, chính là những lời nói muộn màng chưa kịp trao. Chỉ cầu mong rằng dù người đó ở nơi đâu hãy vui vẻ hạnh phúc, bình an. Và đừng quên những người bạn đã cùng nhau đồng hành chuyến đi này. - Tớ còn chưa cho cậu biết tớ thích cậu nhiều đến thế nào .... Vậy mà cậu đã đi rồi. Cô gái tớ thích năm tuổi 17 chính là cậu ❤Truyện được cập nhật ở Wattap và Chấp niệm số 1921 Fanpage. Hy vọng bạn nào có mang đi nhớ hỏi ý kiến tác giả.…