𝐋𝐔𝐍𝐀𝐓𝐈𝐂: 𝚊 𝚙𝚎𝚛𝚜𝚘𝚗 𝚠𝚑𝚘 𝚍𝚘𝚎𝚜 𝚌𝚛𝚊𝚣𝚢 𝚝𝚑𝚒𝚗𝚐𝚜 𝚝𝚑𝚊𝚝 𝚊𝚛𝚎 𝚘𝚏𝚝𝚎𝚗 𝚍𝚊𝚗𝚐𝚎𝚛𝚘𝚞𝚜.𝗟𝘂𝗻𝗮: (Thần thoại la-mã) Nữ thần mặt trăng. (nhân cách hoá): Ánh sáng mặt trăng...họ ví chàng như ánh mặt trời rạng rỡ dưới nắng sương mai, còn tựa như vầng trăng sáng giữa bầu trời đêm sao. nhưng tình cảm của họ như những người điên, vô thường mà cất bước, trên trần thế. đến, và rồi lại đi như khoảng cách giữa ngày và đêm. để chờ ngày tình yêu đâm chồi.…
"Cảm giác bánh cứ sao sao, chẳng lẽ vị giác bị hỏng ?!"..."Nên thay đổi giống hương vị hồi trước hơn "..."Xin chào mọi người, tôi tên Y Ninh Hinh, năm nay 24 tuổi, từng học tại Auguste Escoffier School of Culinary Arts,..." ..."Trường này có tiếng đấy nhưng phải xem cô có miếng tiếng nào không đã!?""Cô, bắt đầu đi !"...Có lẽ trong 24 năm cuộc đời mới cảm nhận được hương vị nhẹ nhàng nhưng thật quyến luyến. Hương vị này ... khó quên. Làm anh muốn nếm suốt đời."Bánh dâu tây của chúng ta""Bánh dâu của anh" "My Strawberry shortcake"Câu chuyện tình cảm lãng mạng, nhẹ nhàng nhưng vẫn ngọt đến sâu răng, chỉ có hạnh phúc và ngọt ngào của Hoàng Bách Điền và Y Ninh Hinh.-coverpagefrompinterest--cgjondesignedwritingsanddecoratedpages--KhôngReupởBấtcứđâuKhiChưacósựđồngýcủacgjond--Truyenchicotaiwattpad--CGJOND-N-CHÚC MỌI NGƯỜI ĐỌC TRUYEN VUI VẺ, LIKE VÀ SHARE…
Vì quá mê phim nên mình viết vài dòng vẫn vơ. Tính cách nhân vật có thể OOC. Cách hành văn cũng có khi lủng củng. Mình chỉ viết những gì mà mình muốn 🙆…
''Hẹn ước không rờiMãi mãi mãi không buông''Đến tận sau này, mỗi khi nghe thấy cụm từ đó, trong lòng đều dậy lên mùi vị chua xót. Dù 7 năm có trôi qua, dù lòng tôi vốn dĩ đã nguội lạnh, nhưng vẫn không kìm được mà bật khóc.Tôi vẫn nhớ ngày hôm ấy, khi anh nắm tay tôi và nói câu đó, cảm giác như tôi đã nắm cả thế giới trong tay. Dẫu biết làm gì có thứ tình cảm nào là vĩnh cửu, vậy mà tôi khi đó vẫn ngốc nghếch đưa trái tim mình cho anh. Tôi vì câu nói đó mà tình nguyện cam chịu, tình nguyện đến bên anh.Người ta nói trái tim vỡ có thể hàn gắn lại, nhưng trái tim mất rồi, biết đi đâu tìm đây?Tôi từng là bông hoa chỉ nở vì anh, khi anh đi rồi, tôi liền tự mình tàn úa. Vì tôi chỉ có một đời, cả một đời này đều dành cho anh.Thế nhưng anh vẫn bỏ đi. Ngày hôm ấy nắng hoàng hôn hiu hắt, anh quay lưng về phía tôi, bóng dáng ấy cứ xa dần, xa dần, tuyệt không một lần ngoái lại nhìn.Tôi ngây ngốc cứ đứng như vậy, mặc cho gió biển thổi lạnh tê người, mặc cho màn đêm buông xuống. Hàng đêm đều mơ thấy cảnh tượng ngày hôm ấy, quay sang phía bên, chỉ vương lại một chút hơi ấm đã tàn.Anh ấy bỏ lại tất cả, bỏ lại bông hoa tàn úa này, bỏ lại cả tiếng yêu thương đã vỡ. Đến tận bây giờ, tôi vẫn luôn nghĩ đó là một giấc mơ. Ừm, lòng tôi vốn dĩ đã nguội lạnh, giờ bị hai câu nói kia làm cho hoảng loạn.'' Hẹn ước không rờiMãi mãi không buông'' mãi mãi không buông, mãi mãi không buông, mãi mãi không buông..…
Hắn tự tôn,hắn cao ngạo,hắn xinh đẹp thế mà kẻ kia lại có thể thương tổn hắn.Hắn lạnh lùng cứng rắn nhưng nội tâm lại mong manh hơn bất kì cánh hoa nào,vì sao y phải dày vò hắn,nếu muốn trả thù hắn thì cần gì phải đối hắn ngon ngọt?hắn sợ hắn sợ chìm sâu trong bể ngọt ngào này để rồi khi mất đi hắn sẽ đau khổ không thôi có lẽ con tim cũng sẽ vỡ nát,biết càng vây sâu càng khổ nhưng hắn vẫn không ngừng bị quyến rũ mà ngã vào…