MA Y MƯỜI BA TUỔI
…
Tại khu triển lãm, Nguyệt Quang cứ đứng nhìn chằm chằm vào bức tranh được treo trên tường, bởi bức tranh kia vẽ 1 người, cầm bông hoa ly, nét mặt mang vẻ buồn man mác - là cậu"Thật đẹp"Cậu thầm nghĩRồi cậu bỗng nhớ tới anh. Ngày đó nắng hạ chan hòa, anh đứng dưới tán cây, đan vào cùng ánh nắng, gió thổi bay những sợi tóc đen nhánh, nét mặt mang ôn nhu, ngậm tràn yêu thương, nhìn cậu, nhẹ giọng nói:"Em đẹp như hoa vậy đó, thật đẹp, khiến tôi si mê mà mãi muốn ngắm nhìn..."Tôi không thể khắc họa được nhưng sẽ cố"Nguyệt Quang nhớ lại, ánh mắt ánh khi ấy là thế nào. Quyết tâm có, yêu thương có, ôn nhu đó, ánh mắt ấy như độc dượt vậy, khiến cậu si mê chìm sâu vàoCậu nhớ về ngày xưa, cũng từng có người nói như thế với mình. Giọng nói đối phương non nớt, hứa sau này sẽ vẽ cậu. Cậu lúc đó nói bản thân sẽ đợi.'Nắng hạ liệu có là mãi mãiTuyết trắng liệu sẽ mãi trường tồnGặp nhau để lại kỉ niệm đã là tốt đẹpCòn mong thực hiện lời hứa xưa'.............Mùa hạ năm ấy gặp người, là tuổi thơ, là kỉ niệm, cùng nhau hát khúc hát xưa, đó là niềm hạnh phúc nhỏ nhoi của đời cậu. Ngày hạ năm nay gặp anh, vẫn như thế, khúc hát khi xưa có thể tiếp tục rồi"Đợi mãi một kiếp người trôiHát thay cho nỗi lòng ngườiMang bao tâm tư gửi về trờiNguyện tan theo mây về với đấtChỉ mong trọn vẹn 1 mối tình Dù cho thân ta bèo trôi nổiVẫn muốn si mi mà kiếm tìmLiệu rằng tình yêu mãi trường tồnLiệu rằng lời hứa không thay đổiGặp nhau là duyên phận, sao muốn cầuNhững buổi ban mai gặp ngườiChiều lộng…
Truyện viết theo cảm hứng của tác giả khi nghe bài hát "listen before i go". Một chút ngẫu hứng lúc 1h sáng.Tình yêu của Jung Hoseok không khiến Min Yoongi quay trở lại.Và Min Yoongi cũng không thể cứu nổi bản thân mình.Min Yoongi đã ra đi để lại một nỗi đau khôn nguôi cho Jung Hoseok.…
Vì chữ hiếu mà trở thành một kẻ thất hứa.…
Định mệnh đưa ta đến với nhau. Dù mọi chuyện có ra sao thì anh vẫn luôn bên cạnh bảo vệ và che chở cho em.…
tác giả: lê thị thanh thảo + thể loại : 17+ ngôn tình - quân đấu+ cốt truyện : truyện kể về một vương quốc nằm dưới mặt nước, ở đây không hề có nữ nhi... những chàng trai sống và xây dựng vương quốc này bằng Linh Túy ( một năng lực đặc biệt mà chỉ có bộ tộc sahan mới có )....+ tuy là một vương quốc mà có tới 2 vị vua... nuhon là vị vua cai quản vào ban ngày, nukun là vị vua cai quản vào ban đêm. Hai người này chưa bao giờ gặp mặt nhau. cho đến một ngày có một cô gái vì bị đắm tàu mà chìm xuống biển và được vị thần canh cổng ( tên là vát) cứu thoát khỏi cái chết...+ cô là hoa hậu thế giới mang sắc đẹp tuyệt trần đã làm cho hai vị vua siêu lòng và rồi......…
"Ồ, vậy ư?" - nghe Hạ Lan Tư Khuynh nói xong Hàn Thiên Tuyệt từng bước đi tới trước mặt cô. Ngay sau đó, cô đã bị Hàn Thiên Tuyệt mạnh mẽ áp xuống giường.Chỉ trong chốc lát mà thần thái và khí chất trên người Hàn Thiên Tuyệt đều đã thay đổi 180 độ. Quanh thân luôn đầy lệ khí trước đây, nay bỗng dưng toát lên vẻ càn quấy, khoé mỗi khẽ nhếch lên, tạo nên nụ cười yêu nghiệt, bàn tay to lớn chậm rãi mở hai cúc áo sơ mi trên cổ, để lộ ra khuôn ngực rắn chắc thoắt ẩn thoắt hiện, ánh mắt đen nhánh thâm thuý khoá chặt lấy Hạ Lan Tư Khuynh, đầu anh từ từ hạ xuống về phía tai cô. " Tư Khuynh "Trong nháy mắt, trái tim Hạ Lan Tư Khuynh đập mạnh không ngừng, giọng nói của Hàn Thiên Tuyệt mang theo giọng mũi, gọi tên cô, trên khuôn mặt đẹp trai thiếu đi vẻ lạnh lùng nhìn cô đầy ôn nhu, khiến cho lòng cô mềm nhũn. Thật là thứ hại nước hại dân a... "Nghe em, em nói gì cũng đúng!!"Trên mặt anh không có biểu cảm gì gọi là đùa giỡn, nói một cách rất nghiêm túc, làm cho Hạ Lan Tư Khuynh lúng túng, một người không thích nói cười, ma đầu tái sinh, sao đột nhiên lại ..._________Đột nhiên trở về nước, có thêm một đứa con trai bonus thêm một băng sơn mỹ nam. Số cô có phải quá đỏ rồi không? Không mua gì cũng được tặng hai cực phẩm.Mặc dù cả lớn cả bé đều mặt liệt nhưng giá trị nhan sắc cùng IQ cao, hậu đài lại vững coi như tạm chấp nhận được.________"Mẹ, người đi ra đường đừng có suốt ngày quên não như vậy có được không? Thật mất mặt!""Chỉ đi cùng ba con với con, mẹ mới không cần não"______…
Câu chuyện của một kẻ đang kêu cứu thầm lặng.…
"Aaaa...Lumineee... Lumine... Tại sao?... Tại sao mà...em... Ai đó làm ơn.. Nói đi! Tại sao????!!!"Than khóc, tiếc nuối, rên rỉ đó là những mĩ từ có thể miêu tả tâm trạng đại đa số người tham dự lễ viếng tang hôm nay của em, Lumine.Bạn bè, thầy cô, hàng xóm không thể tin được đứa trẻ chăm chỉ, ngoan hiền, tháo vát như em lại ra đi ở độ tuổi còn quá trẻ như thế. Họ khóc cho em, khóc cho thanh xuân chưa qua, khóc cho hoài bảo còn dang dở, khóc cho tương lai rạng rỡ phía trước. Nụ cười ấm áp tựa ánh mai hồng, đôi má đỏ hây hây, cặp mắt long lanh thuần khiết giờ chỉ còn là kí ức của ngày hôm qua.Trừ anh, Scaramouche. Đã vài ngày trôi qua, xác em đã được vùi lấp bởi đất và hoa, ảnh thờ em đặt ngay ngắn trong phòng, anh trai em sáng nào cũng đều đặn thay hoa, thắp nhang cho em, cầu mong linh hồn em được an nghỉ. Tại sao anh vẫn không đến thăm em?(...)Scaramouche lặng người, ánh nhìn đăm đăm vào màn hình, cổ họng nghẹn lại. Scaramouche nhớ rằng trước đây bạn bè anh có kể về ứng dụng Time Travel Letters, một ứng dụng được mọi người sử dụng nhằm gửi gắm tâm tư của người gửi đến tương lai thông qua e-mail. Họ sẽ đặt địa chỉ người nhận, hẹn ngày nhận thư và sau đó lá thư sẽ xuất hiện vào đúng ngày đó. Một công cụ thông minh giao tiếp giữa quá khứ và tương lai."Thì ra đây là sự trả thù của em sao? Em tàn nhẫn thật đấy" - Scaramouche lẩm bẩm…