THỊNH TÌNH KHÓ CƯỠNG
Tôi đang tự biên về cuộc đời khác của mình, chắc ở 1 vũ trụ song song nào đó =))…
Tôi đang tự biên về cuộc đời khác của mình, chắc ở 1 vũ trụ song song nào đó =))…
truyện có chỗ nào sai sót mong mn chỉ giáo. cảm ơn ạ…
Cô nàng Park Jimin đã vô tình cứu giúp đuoc người thân của thiếu gia họ Min -Min Yoongi nên ......…
Bias Tiểu Hi Vọng hông ?…
Chỉ toàn là hình và hình và tâm sự của Yu :))))…
Họ đã có một tình yêu đẹp như mơ, cho tới một ngày, cô ta xuất hiện...…
chỉ là 1 góc nhỏ bản thân tạo ra để lưu lại mấy pic vẽ linh tinh lung tung 💙đừng care…
Một vài mẫu truyện ngẫu hứng…
Chữ hạnh phúc vốn chỉ tồn tại trên những câu chữ mà thôi Hay chăng là giấc mơ nhân sinh mà ai cũng ôm mộng theo đuổi Tôi ước chi vạn vật xung quanh đây, nơi lồng ngực căng tràn nhịp thở Đều hóa đơn thuần, giản dị Cho đến khi mọi thứ xa khuất nơi chân trời tan cùng màu yêu thương xa dần đi Lúc đó tôi sẽ gọi tên cậu Gọi cậu là "hạnh phúc của riêng tôi" - hạnh phúc mang tên Lee Jihoon ( ý tưởng được lấy từ bài hát "Simple" của Woozi ) ~ WonSo ~…
trên thế giới này ai cũng có một giấc mơ cho riêng mình cũng có giấc mơ đẹp cũng có giấc mơ xấu không ai giống nhau cả…
Tác giả: Hàn Trinh Trinh Thể loại: Hiện Đại Nhân vật chính: Trang Hạo Nhiên - Đường Khả Hinh.Văn án:Cô là một trợ lý của tổng giám đốc trong truyện Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc, một lần trong một đêm mê loạn . Anh đã bắt, ôm chặt lấy cô và khiến cho người con gái ấy không thế chống cự . Trông anh như là một con sói liên tục cắn lấy môi cô và nếm máu của miệng cô ... Cô quá sợ hãi và đã biến mất khỏi cuộc sống của hắn sau khi chuyện ấy xảy ra cùng với khuôn mặt bị thương của mình. *** Anh nâng chặt mặt của cô, nhấp nhẹ máu trong môi cô, giọng khàn khàn, gấp rút nói: "Tôi đã nếm máu của cô, mạng của tôi sẽ là mạng của cô, nếu Nhà họ Tưởng phản bội, tôi làm Quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho bọn họ!" Ngoài cửa tiếng bước chân càng lúc càng gần. . . . . . "Bây giờ tôi đi ra ngoài dẫn dụ bọn họ! ! Mặc kệ ở bên ngoài nghe được âm thanh gì, ngàn vạn đừng lao ra, cũng đừng báo cảnh sát!" Anh nói hết lời, bưng chặt vết thương bên bụng trái, nhịn đau mở cửa đi ra ngoài! "Này. . . . . ." Đường Khả Hinh còn chưa kịp phản ứng, chỉ ôm cái hộp gỗ nhỏ màu đỏ, núp ở sau khe cửa, nhìn bóng lưng của anh, căng thẳng lo sợ run rẩy vội gọi: "Tôi không biết anh, tại sao tôi phải giúp anh? Tôi không biết những người anh nói a! ! Tôi nên làm thế nào?" *** Đến khi gặp lại nhau, liệu cô có trấn tĩnh khi đứng trước anh? Và cuộc sống về sau của cô sẽ diễn biến như thế nào?…