TA LÀ ĐỊNH MỆNH CỦA NHAU
Trái đất hình tròn.... Dù hai ta có lạc mất nhau, cách xa nhau đến mấy thì vẫn có thể tìm thấy nhau vì...... ...... TA LÀ ĐỊNH MỆNH CỦA NHAU…
Trái đất hình tròn.... Dù hai ta có lạc mất nhau, cách xa nhau đến mấy thì vẫn có thể tìm thấy nhau vì...... ...... TA LÀ ĐỊNH MỆNH CỦA NHAU…
thể loại : ngôn tìnhkể về cặp đôi Mã Gia Kỳ và Tống Á Hiên…
Dành cho tất cả những chiếc thuyền tôi đã, đang và sẽ chèo trên chiếc lầu này.Cập nhật tùy hứng, mà cảm hứng thì tùy duyên.Fanfic là fanfic, đời thực là đời thực.Các em không thuộc về tôi, nhưng những câu chuyện này là do tôi viết, XIN VUI LÒNG ĐỪNG ĐEM ĐI ĐÂU KHI CHƯA CÓ SỰ CHO PHÉP.Và cuối cùng, enjoy!…
Ở đây có nhưững mẩu chuyện nhỏ về Blade(HSR) x Twilight(Oc) của mình. Vì là CharOc nên sẽ có rất nhiều chi tiết trong lore sẽ bị thây đổi!!!…
Sẽ như thế nào khi Kim Dokja bỗng nhiên bị thu nhỏ trong hai tuần? trích một đoạn:Sau trận chiến khốc liệt, bầu trời như bị xé toạc những ánh sáng bắt đầu len lỏi xuyên qua tầng mây xám xịt dày đặc, làn gió nhẹ lướt qua mang theo bụi sáng lấp lánh như tro sao. Cả company đều mệt rã rời sau trận chiến đấu căng thẳng ai cũng đi về nghỉ ngơi chỉ riêng Kim Dokja vẫn đứng đó Yoo Jonghyuk và Han Sooyoung vẫn ở lại để trông chừng con mực thích đâm đầu vào chỗ chết này. Vì vừa trải qua trận chiến nên Kim Dokja quyết định sẽ nghỉ ngơi một chút. Yoo Joonghyuk và Han Sooyoung vừa đi ra chỗ khác để tìm ít củi và thức ăn. Một cơn gió thổi vào trong hang động nơi mà cậu đang nghỉ ngơi. Cảm giác đầu tiên của Kim Dokja là... gió mạnh quá. Rồi cậu thiếp đi từ lúc nào không hay. Khi tỉnh lại cậu nghe thấy giọng Yoo Jonghyuk trầm thấp, cộc lốc, cùng với thứ áp lực quen thuộc nhưng thoáng trong đó là sự hoang mang và nghi hoặc."Kim Dokja?"Kim Dokja từ từ mở mắt. Cậu khẽ chớp mắt rồi hơi ngẩng đầu lên. " Yoo Joonghyuk?"Nhưng rồi cậu bỗng khựng lại. Trước mắt cậu, Yoo Jonghyuk đang... cao một cách bất thường. Không, không phải Yoo Jonghyuk cao lên mà là do cậu đã nhỏ đi.Chiếc áo khoác của mình giờ to như tấm chăn, bàn tay Yoo Jonghyuk vừa vươn tới đã đủ để nhấc bổng cậu lên khỏi mặt đất."Này... bỏ tôi xuống."- giọng hoang mang, hoảng hốt " Đã có chuyện xảy ra?"- đôi mắt yoo joonghyuk ánh lên vẻ nghi ngờ rõ rệt"Tôi mới là người nên hỏi câu đó đấy!" - giọng hơi gắt…
Tên truyện: Ngày tháng tươi đẹp đó, anh còn nhớ không?Thể loại: Hiện đạiTác giả: Xì DầuVăn án:Uông Lạc vốn không phải mê tín, nhưng thấy mặt bà lão xem bói hiền hậu như vậy, liền cũng muốn thử một chút, sẵn tiện giúp bà ấy kiếm thêm chút tiền. Có điều, không ngờ Uông Lạc chỉ vừa ngồi xổm xuống, còn chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy giọng bà ta:"Cháu bé, cháu với cậu thanh niên kia là tình nhân?"Uông Lạc nhìn theo ngón tay của bà lão xem bói, liền phát hiện người bà ta nói đến là Dã Phàm đang xếp hàng mua kem cho mình. "Bà lão, làm sao bà biết được chúng cháu là tình nhân?". Bà lão không trực tiếp trả lời câu hỏi của Uông Lạc, chỉ thở dài lắc đầu, một hồi lâu sau mới khẽ nói:"Cháu bé, mệnh của cháu khắc với cậu thanh niên kia". Uông Lạc nghe xong cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên, chỉ mỉm cười nhìn bà lão, dĩ nhiên là không tin lời bà ta, trong lòng còn hoài nghi, chỉ sợ đã có người nhúng tay vào.Sau khi biếu cho bà lão một số tiền, Uông Lạc liền rời đi, đi được một đoạn, còn nghe tiếng bà lão xem bói phía sau thở dài."Cháu bé, nếu muốn sống, cháu phải tránh xa cậu ta."......Mãi đến sau này, cô mới biết, lời bà lão năm xưa, một chút cũng không hề sai...…
Thể loại : fanfic, boylove, tình yêu không phân biệt giới tính, trọng sinhTác giả : Gi HuownggBút danh : Khánh Ngộ Couple : Tường x Lâm---------------------------------------#lau18🤘…
Truyện không giống với cốt chuyện chính và đây là thể loại Yaoi Mấy bạn có thể bình luận Otp vào nếu tôi thấy hợp sẽ cho vào và Chap sẽ tối đa là 3 chap chứ không có hơn tôi không giỏi viết H cũng gọi là tạm chấp nhận đi nên mong lúc tôi viết H không ai chê...…
Truyện hoàn toàn do trí tưởng tượng của tác giả, không gán lên người thật.Lưu ý: cảnh báo lowercase.…
Nếu friends nào ko muốn cặp anh em Liu và Jeff chia cắt thì cút. Truyện này thuộc trí tưởng tượng của tui và tui muốn viết thế nào kệ condime tui.Truyện đéo có H đâu. Fury thề đấyCái bìa đấy để cho có.…
Nói về chàng trai yêu một cô nàng từ ánh nhìn đầu tiên và hai người đã dần làm quen và yêu nhau từ đó.Nhưng yêu nhau một thời gian không lâu cô ấy đã phải đi du học vì lời bắt buộc từ gia đình.Họ đã giã từ nhau ở ngay sân bay và anh chàng ấy đã nói rằng:"Đừng quên anh nhé xin hãy hôn anh lần cuối để nụ hôn này là lời hứa em sẽ không rời xa anh đâu" …
Đây là nơi tui chèo cp nhà Tam Đại của Thời Đại Phong Tuấn.Có thể sẽ chèo đúng cp bình thường và chèo cp ngang ngược😝Mong mng ủng hộChuyện không gán ghép lên người thật.Ai không thích có thể không xem nhé☺️Vì ở đây tui chỉ muốn viết theo sở thích và cảm nghĩ của bản thân!!…
Tôi không phải là nhà văn. Tôi cũng không học giỏi môn văn. Nhưng tôi muốn viết, thích viết khi tôi có cảm xúc....Lời văn tôi không hay. Nó cũng chẳng quá đặc biệt. Tôi viết đơn giản để trải lòng. Để cảm xúc được nguôi ngoai. Người ta nói 22 tuổi không phải quá lớn để bày tỏ kinh nghiệm trải qua. Nhưng đối với tôi, những gì đã trải qua nó tàn nhẫn hơn những gì tôi có. Tôi hiểu tôi không phải là người nghèo nàn để than thở. Nhưng chợt nhận ra, cảm xúc của chính mình đang dần mòn đi bởi cuộc sống này.Tôi viết chẳng phải để nổi tiếng. Có thể những gì tôi viết là chính tôi. Nhưng có thể tôi viết về những câu chuyện xung quanh đã tác động tới cảm xúc của tôi. Tôi trải lòng lên đây cốt yếu để sau này nhìn lại. Ồ ! mình đã từng như thế. Và những chông chênh trong cuộc sống này. Hóa ra cũng thật nhẹ bẫng như chính cảm xúc con người.....…
người khám cho Đora :...người khám cho Đora :chị là mẹ của Đora vậy mà cũng không biết cậu bé bị bệnh gì !mẹ kế :rốt cuộc thì con tôi bị gì thế bác sĩ *hốt hoảng lo lắng *người khám cho Đora : vì chị là mẹ của cháu nó nên tôi bắc buộc phải nói ,*khựng lại một chút *cháu nó bị ung thư giai đoạn cuối...mẹ kế :bác sĩ chắc chắn là anh khám nhầm đúng không? Con tôi từ trước đến nay vẫn khỏe mạnh mà *suy sụp, không tin những gì trước mắt *người khám cho Đora :chúng tôi rất tiếc nhưng cháu nó cũng chỉ còn có 3tháng để sống mẹ kế :*tắt máy ,chạy theo hướng Đora vừa đi* Phía Đora Đora :*cầm vali *chắc đây là lần về nhà cuối cùng rồi (Đora lại nhớ tới những kí ức với mẹ *khóc *)mẹ kế :*đã đến chỗ của Đora *Đora con về nhà mẹ chở con đi khám lại chắc chắn là bác sĩ đó khám sao cho con rồi Đora :không cần, từ khi bà cưới bố tôi bà chưa bao giờ coi tôi là con của bà .Và tôi cũng cảm ơn vì đã nuôi tôi bấy lâu *bỏ đi *mẹ kế :*ngồi sụp xuống khóc nức nở *Ở công viên gần đó Đora :*thấy từ xa Hoa Hoa đang đứng bên quán đồ Ăn Vặt ,chạy lại đó (cầm quyển sách lên bỏ lên đầu Hoa Hoa trêu chọc )này Hoa Hoa sao cậu lại ở đây {Hoa Hoa là bệnh nhân cùng phòng với Đora} Hoa Hoa :à tớ đi dạo ngoài công viên một chút, mà cậu ăn không tớ mua cho Đora :thôi tớ đàn ông con trai lại để con gái mua đồ cho, để nay tớ bao cậu Hoa Hoa :thật sao Hai người lấy đồ ăn rồi tìm một chiếc ghế dài, ngồi đó Hoa Hoa :*vừa ăn vừa đung đưa chân ngân nga bài hát * END tập 2…
Tên: Trợ lý lão bà mau nghe lờiThể loại: Ngôn tình, 1x1, nam phúc hắc, ngọt sủng.Tình trạng: Đang ra.Văn án: Tình yêu là một nét vẽ màu nhiệm, ghim vào cuộc sống chúng ta. Bạn là ai cũng thế, có quyền yêu, có quyền buông bỏ, có thể chịu đau thương, nhưng cũng xứng đáng được hưởng hạnh phúc. Câu chuyện của Lam Du và Đổng Trạch cũng tốt đẹp như thế!Truyện ngọt, ngọt sâu răng, rất có tố chất ngược cẩu nha ^°^-------Trích đoạn:- Thư ký Lại, gọi trợ lý Lam vào đây...- Tổng tài, anh gọi tôi.- Tôi nói thẳng vấn đề, tôi muốn cô ngừng chức vụ hiện tại...Lam Du bắt đầu thầm mến Đổng Diệp từ khi còn là sinh viên đại học. Tốt nghiệp, cô nộp đơn vào công ty Đổng Thị, thuận lợi trở thành trợ lý tổng giám đốc. Lại Văn từng hỏi có phải cô yêu tổng tài - cô không phủ nhận. Tiếp tục theo đuổi tình yêu 4 năm, Lam Du cô cuối cùng cũng mệt mỏi, anh dũng hô lên với bạn thân:"Tử Tử, mình cuối cùng đã thấy Đổng Trạch thối tha rồi.Aaaaaa... Lam Du này từ bỏ."Cô rời đi ...-------..- Du Du ngốc, lúc ấy chỉ bảo em thôi việc trợ lý, tôi còn chưa nói xong, không ngờ em dám chạy..- Trợ lý a?- ".."- Lão bà a?- Đây.…
" CÓ CHẾT TÔI CŨNG KHÔNG GẢ CHO ANH!"" EM THỬ CHẾT XEM? EM CÓ CHẾT CŨNG PHẢI LÀM MA NHÀ HỌ VŨ."" VŨ DẬT DƯƠNG! ANH CÚT ĐI TÔI KHÔNG BAO GIỜ THA THỨ CHO ANH!"" TÔI YÊU NGƯỜI KHÁC RỒI, NGƯỜI ĐÓ KHÔNG BAO GIỜ LÀ ANH! KHÔNG BAO GIỜ TRỪ KHI ANH CHẾT."-----"Vũ Dật Dương chết ngay trước mặt tôi mới biết người tôi yêu từ đến cuối chỉ có một mình hắn."…
Nhân vật chính:. Nam Hàn chính: Hàn Mạnh Phong 22tuổi, con trai của chủ tịch tập đoàn Hàn Thiên và cũng đồng thời là 1 tay trùm khét tiếng ở Mafia.. Nữ chính: Dương Tiểu Nhi 18tuổi, 1 cô gái mồ côi cha mẹ sống với bà ngoại. Cô rất đảm đang và học rất giỏi.. Nhân vật phụ:- Bà ngoại: người nuôi Dương Tiểu Nhi từ nhỏ và là chủ tịch tập đoàn Dương Khả.…
Tuổi trẻ đôi khi không phải là một câu chuyện trọn vẹn, mà là những khoảng lặng chứa đầy cảm xúc chưa kịp gọi tên. Là ánh mắt nhìn theo mà không đủ can đảm bước tới. Là một cái tên từng viết vào bìa sau cuốn vở, rồi âm thầm xóa đi trước khi ai đó nhìn thấy. Là người mà ta chưa mơ tới, nhưng mãi mãi không quên cảm giác khi ở gần. Từng điều nhỏ ấy, khi gom lại, hóa thành ký ức rực rỡ mà sau này mỗi lần nhớ đến, lòng lại nhói lên một chút - không phải vì tiếc nuối, mà vì biết rằng những ngày tháng ấy, dù ngắn ngủi, vẫn là khoảng trời đẹp nhất của tuổi trẻ.Không ai nói ra điều gì, nhưng ánh mắt mỗi lần chạm nhau lại khiến tim người kia đập nhanh hơn một nhịp. Kỷ niệm đó không cần lý do để nhớ, vì bản thân nó đã là điều gì đó quá đỗi ấm áp - như một bản nhạc quen thuộc, chỉ cần nghe lại một giai điệu cũng đủ để lòng bồi hồi.Thanh xuân ấy không ồn ào, không hứa hẹn, nhưng luôn khiến người ta muốn giữ mãi trong tim.…
Đây là truyện thứ 2 của tuinó sẽ ko hay cho lắm,mn thông cảm nhéTG:Min_TFVui lòng ko sao chép khi chưa có sự cho phép!Thanks"Anh như là Thủy TriềuLên rồi lại xuống..""Sau tất cả,Hai ta đều đi một nơi.Liệu anh còn nhớ đến em?.."Người luôn che chở anh quan tâm anh là em,Người bên anh mỗi khi vui buồn là emVậy tại sao cất bước ra đi ko một lời nóiRồi anh hạnh phúc trong vòng tay ai ko phải em..…
Tôi nghĩ có lẻ đó là lướt qua Tôi trân trọng khoảnh khắc gặp được anh ấy trên cuộc đời nàyThật may mắn tôi...Lee-Han là người cô ấy yêu quýLee-Han là mặt trời mà cô ấy luôn muốn bảo vệNếu một lần tình cờ, bạn có thể bên người bạn ngưỡng mộ một phút giây, bạn sẽ muốn ở cạnh người ấy cả đời?…