Tuyết Uyên
Toái Dạ…
Toái Dạ…
Tình cảm của em dành cho anh không phải là 1 fangirl dành cho Idol của mình, mà là của một cô gái dành cho chàng trai mà mình thích.Đây là truyện đầu tay của mình có gì không phải mong các bạn bỏ qua mà vẫn ủng hộ mình ^^ truyện mang tính chất ATSM. Chưa được sự cho phép vui lòng không mang sang Web khác.-Liễu Nhạc Hi-…
bấy lâu nay đọc chùa, giờ đáp lễ…
Tổng hợp fic AllIsa từ nhiều nguồn...…
Confession của các nghệ sĩ nhà Yuehua có gì?Textfic, nơi chỉ có muối và biển.Vì dạo này quá ume các idol của quý tư bản nên Seulchaez chúng mình đã quyết định chốt một chiếc fic collab về đại gia đình Yuehua. Trong fic này thì chủ yếu sẽ là về các idol Hàn của Yuehua, các idol Trung cũng sẽ xuất hiện 1 chút. Không ship couple nam nữ, chỉ có đam và bách ^^…
Này , vầng trăng mờ tỏ trong đêm nhưng nào rạng rỡ bằng nụ cười của cậu Này , cô bé sao cậu khóc? Này , những mảnh vỡ vụn sâu ở đôi mắt . Tôi thắp lên ngọn nến vàng . Tia sáng len lỏi qua từng tán cây xanh .Tiếng hót bỗng tung cánh vang đi khắp ngả từ một chú chim nhỏ vô danh có lẽ cũng tới đây chờ đợi chăng? Hay chỉ cất lên thứ thanh âm cô tịch não lòng để san sẻ để tâm sự với bầu trời không mây không sao không một chút gió .Phẳng lặng , điềm tĩnh như mặt nước. Tại công viên ngày ấy 4 o'clock , Tôi vẫn sẽ chờ cậu Kim Taehyung - 4 O'clock…
Alexandra Burt ( truyện dịch)Chỉ là mình tập tành dịch lại truyện, có gì sai sót mọi người góp ý cho mình với nhé ...…
Giữa lòng thành phố lúc nào cũng đông đúc và ồn ào, có một quán cafe nằm nép mình trong con hẻm nhỏ, tĩnh lặng như chẳng bị thời gian làm phiền. Không biển hiệu rực rỡ, không cần quảng cáo xô bồ, "17:17" vẫn có người ghé đến đều đặn - có lẽ vì cà phê ngon, có lẽ vì không khí dễ chịu, hoặc đơn giản chỉ vì họ cần một chỗ để thở ra nhẹ nhõm.Quán không lớn. Bàn ghế bằng gỗ cũ, tường dán giấy vàng nhạt, những chậu cây xanh mọc ngẫu nhiên trong từng góc. Tiếng nhạc phát ra từ chiếc loa nhỏ treo sát trần nghe như lời thì thầm quen thuộc. Và ở nơi đó, có những con người chẳng quá nổi bật, chẳng gắng gượng để thân thiện, nhưng cứ ở cạnh nhau, họ dần trở nên quan trọng với nhau từ lúc nào không hay.Mỗi ngày, đúng 17 giờ 17 phút, tất cả sẽ ngừng tay trong vài giây. Không ai nhắc, không ai hẹn, nhưng ai cũng nhớ.Giống như một thói quen.Giống như một cách để nhắc mình rằng, hôm nay vẫn còn đủ dịu dàng để mà sống tiếp.---- Đọc đi thì mới biết câu chuyện như thế nào…