green land
một vùng đất hay là một địa ngục?…
một vùng đất hay là một địa ngục?…
Viết vào một tối trời mưa tầm tã, vừa viết vừa nghĩ…
Đây là đâu? Tại sao mọi thứ lại mơ mơ ảo ảo đến như vậy?Và...Người con trai có mái tóc vàng đó là ai? Tại sao tôi lại không có bất kì kí ức gì về anh ấy như vậy.Ai đó... Hãy nói cho tôi biết... Làm ơn đi mà...…
HeLần đầu tiên tớ viết thế nên là còn rất nhiều sai sót mong các cậu thông cảm bỏ qua, các bạn đọc cần góp ý gì thì cứ cmt nhe, tớ cảm ơn!…
Dành tặng cho tôi và bạn. Những tháng năm tuổi trẻ ngây dại.Mong rằng cả tôi và bạn sẽ nhớ mãi quãng thời gian ấy - khoảng thời gian đẹp nhất của tuổi trẻ. ------------------------------------------Nhân vật: Minh Hiên, Duy Anh và An Nhiên.…
Con người lạnh lùng, tàn khốc chỉ có thể ngăn cản nhờ vào sự đáng yêu của bảo bối duy nhất Kim Taehuynh.…
Hưởng chút nắng ấm từ người khác đã phải hứng trọn cả cơn mưa, sống trong bóng tối lần mò chút ánh sáng lại luôn chạy theo ánh sáng cho dù vẫn sẽ mãi không đuổi kịp chỉ biết rằng đó là ánh sáng duy nhất nhưng đã không cảm nhận vẫn còn ánh sáng luôn chạy theo ta. Mộng mơ cùng ánh nắng nhưng mình chỉ là bóng tối không thể xuất hiện chỉ có thế chạy theo, ánh nắng ấy vốn là của mặt trời.…
-Thất Đại Tội, hay còn được gọi là tội lỗi chết người hoặc tội lỗi hồng y Đây là nhóm tội lỗi được biết đến nhiều nhất trong Kito giáo để nói về sự lạm dụng hoặc sự thái quá về những đam mê của con người, Những hành vi nằm trong Thất Đại Tội đều có những ảnh hưởng trực tiếp đến con người và là nguồn gốc của nhiều điều vô đạo đức khácThất Đại Tội của con người được,Kito giáo được phân chia lần lượt bao gồm.-sự Kiêu Ngạo,sự Tham Lam,sự trụy lạc,sự Lười Biếng,sự Đố Kị,sự Háu Ăn,sự ích kỷ,sự phẫn nộ.Hấu hết những tội lỗi này đều được định nghĩa đều là những phiên bản đồi trụy và đồi bại nhất của những ham muốn con người với thứ này hoặc thứ khác. Những tội lỗi được kể ở trên thường sẽ gắn liền với sự Kiêu Ngạo, thứ vốn được xem là cha đẻ của mọi tội lỗi.(Chào mọi người do em khá hứng thú về chủ đề này nên em mới viết luôn mong mọi người ủng hộ em và góp ý ạ do em khá kỹ tính việc viết xong một chương mất khoảng hai ngày em mới ra một chương mong mọi thông cảm ạ )…
Thế giới của kẻ điên và thiên tài khác nhau như nào nhỉ ? Có lẽ nhiều người biết, thiên tài và kẻ điên cũng chỉ cách nhau qua lớp tường mỏng. Họ chỉ cần có chút tư duy khác nhau là đã trở thành người của hai thế giới khác biệt, kẻ bị cho là tâm thần,người lại được sự tôn vinh là thiên tài. Muốn biết thế giới khắc nghiệt thế nào,hãy thử nhìn thế giới và các vụ án này qua nhiều góc độ đa chiều,góc độ của một thiên tài và góc nhìn của một kẻ điên.…
Cuộc sống gần gũi và tươi vui của một cô gái cùng với những người bạn trong cuộc sống hằng ngày…
- Đừng bao giờ tin vào những gì cậu nhìn thấy ở cô gái đó!- Ý chú là gì?- Biểu cảm chân thật nhất, duy nhất trên khuôn mặt của cô ta chính là không có biểu cảm, một khuôn mặt lạnh tanh, một ánh mắt vô hồn. - Không có biểu cảm?- Đúng vậy, không có biểu cảm, cô ta mắc chứng rối loạn cảm xúc, trầm cảm nặng. Biểu cảm của cô ta đến từ lý trí không phải là cảm xúc. - Làm thế nào chú biết được?- Cô ta phát bệnh năm 13 tuổi, ban đầu khuôn mặt cô ta không có một biểu cảm nào. - Năm 14 tuổi, cô ta mới học được cách cười, từ sáng đến tối không lúc nào là mọi người không thấy cô ta cười. Ngay cả khi đối thủ treo ngược đầu cô ta lên, nhúng người xuống bể cá mập đói, dù ánh mắt có sắc lạnh như thế nào, cô ta vẫn cười như một con rối. Lúc tôi vừa đến, kịp thời cứu cô ta ra khỏi, cô ta chỉ bình thản, thu lại nụ cười, chậm rãi nói, "Chú đến rồi, làm tôi diễn rất lâu." - Dần dần sau đó, mọi người thấy trên mặt cô ta có nhiều biểu cảm hơn, nhưng dù có thể nào đi nữa thì diễn vẫn là diễn, cô ta vẫn chỉ như một con rối có hồn.…
Hắn là ai? Kẻ đã săn lùng và giết tất cả tên được gọi là "người hùng"? Ẩn sâu trong màn đêm của cái thế giới thốt nát vô liêm sỉ, hắn hiên ngang dạo bước trên con hẻm đầy mùi máu và rác với mục đích sống duy nhất " Giết tất cả anh hùng "…
Giữa tháng sáu năm ấy, trời nóng như muốn thiêu, muốn đốt lòng người, hai đứa trẻ vẫn rong ruổi cùng nhau trên chiếc xe đạp qua từng cánh đồng cỏ bát ngát, mênh mông, cùng nhau nhìn về phía chân trời xa thẳm, một chân trời có tương lai của họ ở đó. Mùa hạ ấy ngập trong nắng vàng cùng hoa, mùa hạ ấy nhuốm màu bao hương sắc bên người họ thầm thích, mùa hạ ấy tưởng chừng như chẳng bao giờ trôi qua. Giữa tháng sáu năm nay, hai đứa trẻ ấy lại chia chung một mùa hạ. Mùa hạ cô thở thẩn đứng nhìn cậu vẫy tay chào tạm biệt, ánh mắt cậu lung linh khi nhìn cô, ánh mắt cậu ấm áp như mùa hạ chí, và lúc ánh mắt cậu rời đi là lúc chiếc máy bay bắt đầu cất cánh bay đi, chở bao kỉ niệm thời niên thiếu của cô bên hạ vàng đi mất.Rồi từ ngày cậu theo máy bay đi, cô cũng chẳng còn tiếc thương mùa hạ nữa. Hạ cứ trôi rồi tàn đi cùng bao nhung nhớ: "Ước gì anh ở lại, nhặt nắng hạ cùng em."Tiếng ve ầm ĩ những ngày không, nhiều mùa hạ nữa lại mon men bước đến, lòng cô lại dấy lên từng hoài niệm, về cậu, một người cô từng thương, về mùa-hạ-lạnh mang bao suy tư thuở niên thiếu, mùa hạ nơi có tiếng cậu thầm thì: "Mùa hạ lạnh, vì ánh nắng của anh đang ở bên kia bán cầu..."…