[Wri-fic] [GOT7-2Jae] Trợ lý đặc biệt
Warning: Jae nhỏ ontop =_=…
Warning: Jae nhỏ ontop =_=…
Anh tưởng Youngjae đã ổn.…
Just sweet things!…
Em nhớ anh! Anh ở đâu rồi Jae Bummie?Warning: SE…
Just a sad romantic story...…
Câu chuyện về Sói và Thỏ.…
Lần đầu thử chèo thuyền Vmin, mong mấy cậu ủng hộ tớ nhiều!…
Không dành cho trẻ em dưới 17 tuổi. :p…
Khi giới tính thực sự của anh phơi bày trước công chúng...…
An Nhiên là một cô gái bình thường-có lẽ là quá bình thường. Cô sống lặng lẽ trong thế giới của mình, yêu thích sách vở và những bộ phim lịch sử, đặc biệt là House of the Dragon. Mỗi tối, cô đều xem đi xem lại những tập phim về gia tộc Targaryen, đắm chìm trong bi kịch của họ.Nhưng cuộc sống của cô lại không có gì đặc biệt. Một sinh viên bình thường, sống vui vẻ giữa tình yêu của gia đình và những khoảnh khắc bên bạn bè. Mọi thứ trôi qua trong vòng lặp êm ả đó, rồi cứ thế xoay tròn, xoay tròn. Cho đến ngày hôm đóNgày mà cô chết.Mưa đêm tầm tã, ánh đèn xe loang lổ trên con đường ướt đẫm. An Nhiên đứng dưới hiên trạm xe, tay siết chặt chiếc ô cũ kỹ. Cô không nhớ mình đã chờ bao lâu, chỉ nhớ cơn gió lạnh buốt xuyên qua lớp áo mỏng.Và rồi... một tiếng hét. Cô quay đầu.Một cô gái nhỏ đứng giữa đường, đôi mắt hoảng loạn nhìn về phía chiếc xe tải lao đến với tốc độ khủng khiếp. Không kịp suy nghĩ, An Nhiên lao tới, đẩy cô bé ra ngoài. Đầu đập mạnh xuống đường một cơn đau ập đến.Rồi cô không còn cảm thấy gì nữa. Không có đau đớn.Chỉ có bóng tối vô tận.---Nhưng rồi... cô mở mắt.Không phải ánh sáng bệnh viện, không phải âm thanh của máy đo nhịp tim.Mà là hơi ấm kỳ lạ.Mùi của tro than, của gỗ cháy, của một thứ gì đó hoang dã và cổ xưa.Cô nhìn thấy bầu trời-một bầu trời đỏ rực như lửa, với những cái bóng khổng lồ lượn quanh.Rồng.An Nhiên giật mình bật dậy.Không, không thể nào.…
Có xuất hiện bánh bèo, mấy ổng không phải của tui nhưng fic tui nên tui có quyền ngược đãi.…
Tất cả bắt đầu từ những buổi tập...…
Written by: Alexandra EveThể loại: Kinh dị, lãng mạn, dark love, sát nhân, nam chiếm hữuTình trạng: FullGiới thiệu nội dung:Audrey bé bỏng từ nhỏ mẹ mất, bị cha cùng ả bạn gái của cha bạo hành rồi vứt xác vào rừng. Tại nơi đó, em được hắn - một tên sát nhân hàng loạt luôn đeo mặt nạ nhận nuôi khi hắn tìm thấy em trong tình trạng đầy máu, hấp hối sắp rời bỏ khỏi thế gian này. Từ đó em nguyện đi theo hắn dù hắn có là kẻ sát nhân đi nữa. Không biết tự bao giờ em đã yêu hắn. Hắn hay ví em là "cô bướm màu xanh" đầy xinh đẹp thuộc về hắn.Khi Audrey 10 tuổi,"Em yêu ngài, ngài Tom""Em vẫn còn nhỏ, đừng tùy tiện nói chữ 'yêu'"Khi Audrey được 24 tuổi," Em đã trưởng thành rồi, và em vĩnh viễn yêu ngài"" Ta cũng rất yêu em"[ Một câu chuyện lãng mạn giữa một tên sát nhân và một cô gái điên cuồng vì hắn ]● Lưu ý: Nội dung truyện có thể không phù hợp với nhiều người nên xin cân nhắc trước khi đọc…
Mùa hè mặc tanktop không phải rất mát mẻ sao? :3…
"giá như lúc ấy em giữ lấy anh chặt hơn"…
Description:-Youngjae, em... không nhớ anh sao?-Tôi xin lỗi. - Giọt nước mắt lăn dài trên má cậu.…
Do you remember? Mặt trời chiếu vào chúng ta...Đại dương rộng và xanh... giống như hôm qua…
Title/Tên: Làm cái quái gì để cầu hôn nàng thành công?Author/Tác giả: NguyênBeta: Maeve/LizRating/Xếp hạng: KGenre/Phân loại: tình cảm, hàiPairing/Cặp đôi: Harry/HermioneStatus/Tình trạng: Hoàn thànhSummary/Tóm tắt: Có bạn trẻ muốn cầu hôn bạn trẻ khác trong đêm giáng sinh...Source/Nguồn: http://grabiz.wordpress.comSong/Bài hát: All I want for Christmas is you - Trình bày Michael Bubblé*THIS WORK IS UNDER PERMISSION*…
Trên vai là gánh nặng gia đình, lại không thể gỡ bỏ tình cảm nhiều năm đã xây dựng. Cuối cùng thì chỉ có thể nói câu xin lỗi với nhau...…
Description:Anh nhớ em. Lời này, anh đã muốn nói với em từ lâu lắm rồi, nhưng anh không thể. Vì hiện tại, chúng ta dường như đã trở nên cách xa. Từ khi em rời anh dọn tới một căn phòng mới, mỗi ngày anh đều không thể nào ngừng nhớ đến em. Anh không hiểu tại sao mọi thứ giữa chúng ta lại trở nên ngượng ngùng một cách kì lạ đến như thế này. Nhưng...nếu anh lại một lần nữa tiến tới gần em, trở về bên cạnh em như lúc trước, em sẽ lại chấp nhận anh chứ?…