Author: MậpMập34Đây là truyện BL ạ( namxnam)công:cưng chiều,sủng,sói đội lốt cừu,phúc hắc,ôn nhuxthụ:mềm mại,đáng yêu,không nhược, hơi ngốcTruyện HE có một chút ngược nhẹ ạ !Đọc truyện thì nhớ để lại dấu chân như cmt hoặc bình chọn nhé nếu bn thik truyện hơn thì có thể fl Mập ạKhông đem đi đâu và edit dưới mọi hình thức khi chưa được sự cho phép. Hãy tôn trọng sự lao động của người khác!…
Chỉ là những dòng cảm xúc của tôi dành cho các cậu.Trong đây có những quotes sưu tập.Một ngày đăng theo thời gian rãnh của mình nhé~Có nhiều câu không phải của mình nhưng nói một tiếng cho mình biết nhé,các bạn hãy tôn trọng mình.Cảm ơn.#YooHaEun…
Tác giả: Thiên Như NgọcTên gốc: Một môn khách tự mình tu dưỡngTình trạng sáng tác: HoànNguồn: https://www.bxwxorg.com/Tình trạng chuyển ngữ: HoànThể loại: Cổ trang, triều đình, chiến quốcSố chương: 102 chươngEditor: MicLink wordpress: https://tucaumuaha.wordpress.com/TRUYỆN ĐƯỢC EDIT PHI THƯƠNG MẠI, CHƯA CÓ SỰ ĐỒNG Ý CỦA TÁC GIẢ. VĂN ÁNĐây là thời đại hào hùng nhất, quốc gia phân tranh, quần hùng tranh giành, bách gia tranh đấu; đây là thời đại tồi tệ nhất, giao thông bất tiện, không nói nhân quyền, không có WIFI....Xuyên qua thành môn khách không đáng sợ, đáng sợ chính là xuyên thành một môn khách "siêu trâu bò". Người thật đã ngỏm, hoặc là lừa ăn gạt uống chờ chết, hoặc là bày trò giả chết. Dịch Khương vốn định phỉnh phờ chờ chết, tiếc rằng đóng vai truyền nhân của Quỷ Cốc Tử, lại có một sư huynh được định sẵn bám riết không buông, nàng chỉ có thể giả chết....PS: Nữ chính lúc bắt đầu là một người bình thường, sẽ có một quá trình trưởng thành, nếu mọi người thích đọc bàn tay vàng thì...có thể ra cửa quẹo trái.*Môn khách: người có tài năng được giới quý tộc thời phong kiến coi trọng và nuôi dưỡng trong nhà, để khi cần thì dùng đến (theo wiktionary tiếng Việt)…
Dành tặng cho các ARMY và các bạn bias thành viên nào đó trong BTS :)) Cái này là mình chuyển ver từ fic của mình và một số fic khác (tất nhiên là đã được cho phép). Mình mong các readers sẽ ủng hộ mình.…
Có những người đi qua tuổi trẻ như một cơn mưa đầu mùa - ngắn ngủi, nhưng khiến ta nhớ cả đời.Tám năm trước, họ gặp nhau vào mùa xuân. Một ánh nhìn vội vàng, một lời chào chưa kịp nói, một mối quan hệ chưa kịp bắt đầu... đã vĩnh viễn bị bỏ lỡ.Tám năm sau, định mệnh sắp đặt họ gặp lại trong một vụ án. Ký ức tưởng ngủ quên bỗng sống dậy, buộc cả ba con người - người bỏ đi, người ở lại, và người bị quên lãng - phải đối diện với những gì đã đánh mất.Mối quan hệ giữa họ chưa từng bắt đầu, nhưng cũng không kết thúc một cách trọn vẹn.Ký Ức Mùa Xuân là một lát cắt về tuổi trẻ: nơi nỗi nhớ kéo dài hơn thời gian bên nhau, và tình cảm thật sự luôn quay về, dù có muộn đến đâu.…
Mặc dù em không muốn, nhưng sự thật lại hiển nhiên đến thế. Có đắng bờ môi và hoen ướt mi không, khi em vụng về hỏi: "Anh đánh rơi nỗi nhớ em đâu mất rồi?"P/S: Khi cơn khùng lên lần hai ^^Couple: NamSeok.…