Đôi Mắt Của Thần
Xoay quanh những trận chiến nhãn thuật và tình yêu, khi sức mạnh của trí tuệ và cơn giận là một thể thống nhất.…
Khu Rừng Biển
An Nam là chàng thiếu niên sinh ra và lớn lên tại một hòn đảo biển bị tách biệt với thế giới bên ngoài,đối với người dân trên ngư đảo cậu sống họ hoàn toàn không tin đến việc có con người sinh sống ở phía bên kia của biển.Theo như cuốn sách mà người đến từ phía bên kia của biển -Lofin đã viết về nơi mà xã hội con người phát triển với những phát minh tiên tiến hơn hẳn nhưng thứ thô sơ ở nơi đây,điều đã góp phần nào đó khiến người dân nghi ngờ rằng.. "liệu có một nơi vi diệu như thế tồn tại?"Lofin chỉ làm số ít người tin mà thôi,tuy nhiên,chỉ duy nhất An Nam tin tưởng thực sự vào nơi đó.Vì cha của anh đang ở phía bên kia biển,anh có mong ước mãnh liệt tới nơi đó để gặp người cha mà anh đã căm ghét kinh khủng,chỉ để nghe lời giải thích ... Ước muốn qua bên kia biển của anh tưởng trừng như chỉ có ở trong mơ...đã thực sự đã thực hiện được khi gặp được định mệnh không có sự sắp đặt của mình trôi dạt vào bờ cát trắng,được xuất phát từ phía bên kia biển.. "An Nam..tôi muốn tới đáy biển..tôi đó để đến nơi mà đến khu rừng nguyên sinh ở Fortus cũng không hùng vĩ và li kì bằng..một nơi mà cậu không tin nó có thật.."…
Lời thì thầm cuối con ngõ An Yên
---Văn ánTôi đã từng nghĩ đời mình sẽ chỉ là một vệt đen không lối ra, bị chôn vùi trong những tiếng la mắng, những trận đòn roi, và sự im lặng đáng sợ của những bữa cơm không có mẹ.Con ngõ nhỏ nơi tôi sống chật hẹp đến mức tưởng như không thể cất giữ nổi một giấc mơ. Ấy vậy mà... nó lại đủ rộng để chứa cả một đoạn thanh xuân của tôi - đoạn thanh xuân mang tên anh.Tôi gặp anh vào một mùa hè năm ấy, khi vừa tròn mười tám tuổi. Tôi ngồi đó, bên góc tường quen thuộc, đôi tay trầy xước, ánh mắt đã không còn long lanh như trước. Anh bước đến, như tia nắng xuyên qua rặng cây, nhẹ nhàng và dịu dàng đến mức khiến tôi tự hỏi liệu mình có thể thực sự được sống tiếp hay không.Anh cúi xuống, khẽ đặt vào tay tôi một viên kẹo nhỏ màu hồng và chiếc khăn tay gấp gọn, thoảng hương xà phòng dịu nhẹ. Tôi chưa kịp nói gì thì anh đã mỉm cười:"Anh tên là Minh An, vừa chuyển đến con ngõ này tháng trước."Một câu nói rất đỗi bình thường, nhưng lại khiến trái tim tôi khẽ run. Từ hôm đó, anh hay ghé qua, hay hỏi tôi vài điều vụn vặt, hay im lặng ngồi cạnh tôi, như thể sự hiện diện của anh đã đủ để làm dịu cả một khoảng tối trong tôi.Tôi không biết mình yêu anh từ khi nào. Có lẽ là từ lúc anh lau vết máu trên tay tôi bằng chiếc khăn tay đã cũ. Có lẽ là từ lúc anh lặng lẽ sửa lại cái bậc tam cấp trước nhà mà tôi vẫn hay vấp ngã.Tôi chỉ biết mình đã yêu anh bằng tất cả những gì còn sót lại sau bao lần đổ vỡ.Rồi chiến tranh gọi tên anh.Anh đi, để lại tôi cùng một lời dặn không rõ là hứa hẹn…
Rose_Tên Em
Truyện đầu tay ạ! ^^…
hãy trở lại với anh nhé bảo bối ( oneshot) ( Jimin # you)
truyện này ko có H nha đừng nên bơ tui vì bơ ko vui…
Vòng Xoáy Bất Tử
Lười viết quá 🙂…
Haitani Brother Của Em
Sếp của em…











![Sad and Broken [PG-15 2JUN]](https://truyentop.pro/images/sad-and-broken-pg-15-2jun-692838.webp)
