Truyện quay quoanh cuộc sống cũng như kí ức của Tú Linh, liệu cô bé có vượt qua được sự chán tẻ của cuộc sống, những suy nghĩ tiêu cực và nhiều sự kiện khác diễn ra trong cuộc đời...Sự yêu thương có thể chiếm được trái tim cô bé 16 tuổi bị gắn liền với nỗi trầm cảm,tự kỉ ấy ? Đón xem nha !'Cảm ơn đã ghé qua !iu cau-Thỏ con-…
Lần đầu hai người gặp nhau là ở ngoài hành lang lớp học, "Anh Hải... Thương Hải... Nguyễn Hoàng Thương Hải... Đứng lại."Lại gặp nhau trong một con hẻm nhỏ, cô vừa đi vừa ngoảnh đầu lại thấy cậu cứ đi theo sau mình. "Anh đi theo tôi làm gì?"Là trùng hợp hay cố tình Vân Âm lại gặp Thương Hải trong một cửa hàng tiện lợi. "Trùng hợp hay là anh đang theo dõi tôi?"Sau này vẫn gặp nhau nhưng lại chọn cách gặp đau đớn nhất " Thương Hải anh có mệt không? Có đau lắm không? Chúng ta không ở đây nữa..... Em đưa anh về nhà."…
Có những đêm ngồi một mình, tôi chợt nhớ về tiếng ru của mẹ năm nào, nhớ cái dáng lom khom của bà bên bếp lửa, nhớ cả giọng cha trầm ngâm khi dặn dò con lúc ra đời. Những lời nói tưởng như vụn vặt ấy đã theo bước tôi đi qua bao mùa nắng gió, đến khi trưởng thành mới hiểu, chúng không chỉ là âm thanh của ký ức mà còn là sợi dây níu giữ tôi giữa những ngày đời nhiều giông bão.Con người thường mải miết chạy theo những gì xa xôi mà quên rằng trong từng câu nói xưa cũ đã có sẵn cả một kho tàng trí tuệ. Chúng giống như bóng cây ven đường, ngày nhỏ ta đi qua chẳng hề để ý, nhưng khi nắng đổ xuống đầu mới ngước nhìn và nhận ra chính bóng rợp ấy đã cứu mình khỏi bỏng rát.Cuốn sách này là một hành trình trở về. Trở về không phải để nhốt mình trong hoài niệm, mà để thấy rằng những mảnh đời quanh ta hôm nay vẫn tiếp tục vang vọng tiếng dạy năm nào. Có thể là sự kiên trì của một người bạn, sự sẻ chia của một người xa lạ, hay chỉ là cách ta học cách nâng niu một bàn tay đã quen nắm chặt. Tất cả đều thì thầm rằng, điều người xưa từng gửi gắm vẫn chưa bao giờ mất đi.…
"Cuộc sống có ý nghĩa gì? Em không biết, nhưng em biết rằng nếu cuộc sống của em không có chị thì cũng chẳng đáng sống nữa" Cordelia một người con gái đã đánh mất đi ý nghĩa của việc sống nhưng rồi cô đã gặp Rosalyn - ánh sáng của đời cô. Đây là câu chuyện về hành trình đi tìm khát vọng của hai cô gái trẻ này Truyện đầu tay của tui mong mọi người thích nó 😭😭😭Tui muốn viết truyện này từ khá lâu rồi nhưng vì năng lực có giới hạn (5 điểm văn) nên tui không giám viếtnếu mọi người đọc thấy dở thì hoan hỉ cho tui nha tại vì tui không giỏi viết lách á (';ω;`)mong mọi người sẽ ủng hộ tui nhe, iu mọi người nhìu (◍•ᴗ•◍)❤…
Truyện này là tác phẩm đầu tay của tui nên mong mọi người đọc hoan hỷ và góp ý nhiệt tình để tui sửa đổi, hoàn thiện hơn tác phẩm nhee!! Bản quyền truyện hoàn toản thuộc về cá nhân tui, tui cũng không có up truyện lên bất kỳ nền tảng nào khác ngoài Wattpad hết nha. Chúc mọi người trải nghiệm đọc vui vẻ nè!!Love you❤️🔥😘Phạm Hoàng Nhật Huy công nhận rất đẹp mã, đường nét trên gương mặt nó không phải quá xuất sắc nhưng lại kết hợp thành một tổng thể hoàn hảo. Đặc biệt là ở đôi mắt nâu nhạt, lấp la lấp lánh, to tròn như hai hòn bi ve đúng hình mẫu mắt trong văn cấp 1 và "cái mũi cao như đỉnh núi Yên Sơn mà "anh thanh niên" làm công tác khí tượng địa cầu đang ở trong tác phẩm "Lặng lẽ Sapa" của nhà văn Nguyễn Thành Long" - trích lời Lê Nguyên Gia An…
Thảo Linh gặp Hiền Mai vào một ngày nắng đẹp trời. Hiền Mai gặp Thảo Linh vào một đêm mưa tĩnh lặng.Cuộc đời tối tăm của Thảo Linh bỗng gặp một ánh dương rực rỡ. Cuộc đời bằng phẳng yên bình của Hiền Mai bỗng có một cơn mưa lướt qua, lạnh lẽo nhưng dịu dàng.…
"Mỗi mùa hoa phượng nở, tôi lại nhớ về chiếc ghế đá năm ấy - nơi bắt đàu tất cả""Có những ký ức không chỉ để nhớ... mà còn để thử thách trái tim."Tôi là một học sinh cá biệt, chẳng ai muốn lại gần. Còn cô - một nữ sinh trầm lặng, ngày nào cũng ngồi dưới gốc phượng.Chúng tôi gặp nhau nơi chiếc ghế đá cũ kỹ. Từ những câu chuyện tưởng chừng vụn vặt, chúng tôi tìm thấy sự đồng cảm, sự an ủi... và cả một tình cảm trong trẻo hơn tất cả.Có những ký ức chỉ một ghế đá, một gốc phượng thôi... cũng đủ lưu giữ cả thanh xuân.…
liệu em có thấy đôi mắt trống rỗng phản chiếu dưới mặt hồ yên ả?liệu em có thấy bầu trời lặng gió nhưng lạnh căm với mịt mù u tối?liệu em có thấy em nơi áng văn vì sợi tình tàn xắt ra từ trái tim của kẻ chết chìm trong yêu hận mà nên?tớ thương em vì em ôm được bản thân mình. tớ ở đây vì tớ biết tớ hiểu em._____author: nướccover: @silenceformysoul (on Tumblr)warn: lowercase…
Tên gốc: 穿越娇妻种田忙Tác giải: Khu rừng của kiếnEditor: SendabatdietTình trạng: Đang tiến hànhĐôi lời mô tả về nhân vật chính: nữ chính là người bên ngoài yếu đuối nhưng bên trong kiên cường, nam chính bên ngoài là người đàn ông vạm vỡ nhưng bên trong lại khá nhu tình.Đường Tiểu Mạn làm thế nào cũng không nghĩ đến có một ngày, bản thân có thể xuyên không đến thời cổ đại, mà còn là một cô thôn nữ!Ở đây không có thiết bị hiện đại, nhưng cô muốn sử dụng những kiến thức hiện đại của mình để ấp dụng vào việc trồng trọt. Hãy xem Đường Tiểu Mạn làm cách nào phấn đấu để trở thành một thế hệ cô gái nông thôn giàu có mới từ việc trồng trọt và bán nông sản.…
Tên khác: Thầy giáo vĩ đại của tôi tên OnizukaLiên quan: [Great Teacher Onizuka]Thể loại: Học đường, hài hước, giáo dục, xã hội, chữa lành, lãng mạn, đời thường,..Nhân vật chính: Naggi Nuynge…
Nó là một đứa trẻ hay hờn dỗi, hay cáu gắt và hỗn hào với đời. Nhưng chỉ những ai đủ kiên nhẫn mới thấy bên trong lớp vỏ gai góc đó là một tâm hồn run rẩy, nhỏ bé - khao khát được yêu thương.Nó giấu đi cuốn nhật ký dưới đáy ngăn bàn, nhưng trong thâm tâm lại mong ai đó sẽ lật mở từng trang, lặng lẽ đọc, lặng lẽ hiểu, và rồi... biết nó muốn gì.Ngày xuân, không còn tiếng cười trong trẻo như những mùa trước.Thế giới này - cái nơi đầy rẫy những "người" đội lốt người - đã giết mất em.Một sinh mệnh chỉ mong được bước ra ánh sáng, cuối cùng lại bị chính bóng tối dập tắt không thương tiếc.…
"tớ không biết, cũng không hiểu thế nào là sự kết thúc... sau một cơn mưa, là là một trận giông khác, sau một niềm, lại là nỗi buồn khác, sau một năm, lại thêm 365 ngày đau khổ khác, mọi thứ tưởng chừng như đang lặp lại trong một vòng xoáy vô tận... tớ thực sự rất muốn kết thúc,...kết thúc tất cả...."Thờ thẫn đi duới cơn mơ, cơn mưa, khi xưa cô đã từng hạnh phúc biết bao... cũng là tiểu công chúa của bố mẹ, từng tiếng sấm rền tựa như ai đang khóc kêu ai oán, kêu lên cho một số phận trớ trêu. Nước mưa hoà lẫn nước mắt, tự hỏi là cô đang khóc, hay ông trời đang khóc thay cho cô... từng cơn gió lạnh buốt như ghim vào xương vào thịt...chiêu an - đứa bé tội nghiệp cứ luẩn quẩn trong vòng xoáy của số phận, thân ảnh bé nhỏ ngồi rạp xuống bên vệ đường, hai tay ôm đầu gối, đôi mắt u buồn sưng húp - không ai nghĩ một thiếu nữ tuổi xuân thì lại mang dáng vẻ như vậy. ------------------------------"Thất tình à?"Ngước đôi mắt ầng ậng nước, chiêu an thấy một bóng hình mà có lẽ cả đời cô cũng sẽ không quên.…
Dù đang trú ở góc sân trường rợp bóng cây, tụi học trò vẫn hứng trọn vài luồng sáng le lói.Dù đắm mình dưới sắc vàng rạng rỡ của nắng xuân, Hiên vẫn cảm tưởng như tâm trí còn trôi lạc nơi chiều thu hoang hoải.Mặt trời đem tới nhựa sống, sự ấm áp và niềm hy vọng, nhưng mặt trời cũng chực chờ phô bày tất thảy góc khuất tối tăm mà cô hoài công che giấu. Cô ghét mặt trời, nhưng cô không cách nào ngăn mình tới gần luồng sáng ấy, mặt trời dạy cô cách mở lòng, cách chấp nhận những rung cảm của con tim, rồi kéo cô chìm đắm vào mộng tưởng rằng cả hai là mảnh ghép vẹn toàn.Một vì sao mờ nhạt trên nền trời cố bấu víu vào ánh tịch dương. Liệu những xuyến xao thuở thiếu thời có thể đưa hai tâm hồn hoang sơ tới với bến bờ an yên không?…
" Thanh xuân!Đó là những năm tháng tuổi trẻ vô cùng đáng nhớ. Năm tháng ấy gửi đến cho chúng ta những hoài bão, những ước mơ và một tình yêu. Thanh xuân của tôi hạnh phúc khi có anh bên cạnh. "…
Uyên _từ khi sinh ra, cô gái ấy đã bước trên một con đường nhỏ - không quá rộng lớn, không trải đầy hoa, mà đầy những ngã rẽ chông chênh. Giữa áp lực gia đình, học tập, và những giấc mơ tưởng chừng xa vời, cô không ít lần tự hỏi liệu cuộc sống này có còn ý nghĩa. Đã có những ngày mà nỗi buồn trở nên quá lớn, những đêm tối dài đến mức tưởng như chẳng bao giờ có bình minh, và những khoảnh khắc cô đã nghĩ đến việc kết thúc tất cả.Nhưng rồi, dù bằng cách nào đó, cô vẫn bước tiếp. Có thể là nhờ một ánh mắt ngây thơ của chú chó bên đường, một cơn gió nhẹ giữa những ngày oi ả, hay đơn giản chỉ là một tia hy vọng mong manh còn sót lại.Hành trình trở thành bác sĩ thú y không chỉ là một giấc mơ, mà còn là một cuộc chiến - chiến đấu với nỗi sợ, sự mệt mỏi, và cả chính bản thân mình.Liệu con đường nhỏ này có dẫn cô đến một ngày mai tươi sáng, hay chỉ là một vòng lặp khác của những nỗi đau?"Lối Nhỏ Đến Ngày Mai" không chỉ là câu chuyện của một cô gái, mà còn là tiếng vọng của những tâm hồn từng lạc lối, nhưng vẫn mong mỏi một điều gì đó đẹp đẽ ở phía trước.…