Thanh Thanh không nghĩ cả đời này mình sẽ không bao giờ gặp được người xa lạ vì mình có thể hy sinh nhiều đến như vâỵ. Cô cứ nghĩ tình yêu của thời sinh viên sẽ khép lại nhưng không ngờ cô nghe được lời tỏ tình trong tiếng mưa rơi…
Cậu là chàng trai tớ yêu nhiều lắm! dù cậu chẳng phải là người đầu tiên bước vào trái tim tớ nhưng cậu lại là người đã để lại dấu chân quá sâu đậm trong cuộc đời tớ. Tớ yêu cậu - yêu bằng tình cảm chân thật nhất , là người tớ đặt trọn lòng tin và yêu thương một cách không hề cảnh giác và lường trước được ngày cậu ra đi... Cậu có biết cậu trong tim tớ cậu đặc biệt như thế nào không? Cậu là người đầu tiên tớ yêu thương nhiều đến tớ phải tan nát cả cõi lòng nhưng chưa bao giờ tớ có ý định trả thù hay làm một điều gì đó tổn thương đến cậu. Cậu để lại một dấu ấn quá sâu để rồi kí ức đau đớn kia tớ không thể xóa nhòa. Nhiều lúc tớ nghĩ tại sao tớ có thể đặt trọn lòng tin vào cậu thế chứ mà những người trước chưa từng? Tại sao tớ phải chấp nhận đau đớn mà không một lần cho cậu thấu thử cảm giác đó chứ ? và tại sao đối với tình yêu tớ cho cậu nhiều đến vậy , yêu đến nỗi tớ trở nên yếu mềm chấp nhận tất cả đau đớn mà chẳng thể trách cậu? và cuối cùng tại sao tớ lại chẳng thể là tớ dức khoát và can đảm như những người trước kia? Có lẽ tất cả là vì cậu là người con trai rất tốt mà tớ đã vô tình đánh mất và hơn thế ngoài tình yêu tớ dành cho cậu thì giữa chúng ta cũng đã từng là bạn thân của nhau nên tớ chẳng thể nào nói quên là quên được và đối xử lạnh lùng tàn nhẫn với cậu thế kia. Bỡi lẽ cậu đau thì tim tớ cũng buốt giá.…
truyện kể về pactric và benthany một bên là thiên thần cứu rỗi bên kia là linh hồn ác, định mệnh đã cho hai người gặp nhau...từ đầu là vì nhiệm vụ nhưng càng ngày về sau tình cảm ấy đã được sinh sôi nảy nở lên...nhưng vì rào cản giữa một thiên thần và linh hồn đã khiến pactric cảm thấy mình không thể và không được lấn tới thêm nữa...nên đã chia cách hai người...cảm thấy rất sai trái...? ...liệu họ có đến được với nhau không...? «────── « ⋅ʚ♡ɞ⋅ » ──────»…
Mình là người viết truyện mới vì vậy sẽ còn nhiều sai sót mong mọi người thông cảm , góp ý để mình sửa với ạ !!!Truyện viết theo hình tượng Mỵ Châu trong lòng của mình nhoa ^3^…
Tôi vẫn còn nhớ. Cô bé ấy, với làn da trắng như ngọc trai ấy. Khuôn mặt vô cảm nhưng thoang thoảng sự buồn rầu. Khoảnh khắc gặp em, tôi nghĩ rằng, dù là một người phụ nữ lớn hơn em đến bốn tuổi, tôi sẽ trao tình yêu của mình cho em…