Dystopia world
Ethan một cậu bé tự nhiên....Tôi viết truyện rất dở tôi biết nhưng tôi là như vậy :)…
Ethan một cậu bé tự nhiên....Tôi viết truyện rất dở tôi biết nhưng tôi là như vậy :)…
Tên: Chỉ vật sống mới khócAuthor: RieTrích:"....Tôi thà rằng hai khóe môi đó kéo xuống và tôi sẽ ôm em, vỗ về như buổi chiều mưa hôm ấy.Thời gian trôi qua, trí nhớ cũng ngày càng trở lại nhiều hơn. Ngày đầu tiên tôi gặp em, ngày tôi đưa em đi hẹn hò ở công viên, ngày hai ta cùng gặp ba mẹ em,..."CP: Nguyên Châu LuậtFic tự viết, không đem đi khi không có sự cho phép.Nội dung fic là giả, không có thật. Nội dung fic là giả, không có thật. Nội dung fic là giả, không có thật. ---------Ghé thăm blog và wordpress để đọc nhiều fic hơn nha: Blog Vu Vơ: https://www.facebook.com/Doivuvo.vavidoi/Wordpress Đời Vu Vơ: https://doivuvovavidoi.wordpress.com/nguyen-chau-luat/…
Sẽ là những mẩu truyện ngắn ngẫu nhiên, tùy vào hoàn cảnh, nếu tớ có cảm hứng sẽ có thể triển khai thành truyện riêng…
Đây là một ngoại truyện về SCP…
Truyện cách đây cũng được khoảng 1 năm, về cái ngày mà đứa em họ tôi từng thân, đã mất, một đứa bé mới chập chờn vào lớp 3 chưa rõ về sống chết. Cái tuổi của con bé còn quá nhỏ.. để nó phải chịu đựng những khổ đau này, khi nó phải rời xa trần thế vĩnh viễn, trong cái tuổi vô lo vô nghĩ, còn chưa hiểu về chữ đời.. cầu cho đứa em tôi từng thương.. bay mãi lên trời xanh...đi về một nơi tươi đẹp và hạnh phúc.. " Em không cần hướng đôi mắt nhỏ ấy về chị và gia đình đâu em hỡi, em chỉ cần nhắm mắt xuôi tay, nghĩ về những điều tốt đẹp, và thiện lành thôi em nhé. Nơi trần gian này, gia đình chị và chú thím vẫn sống tốt lắm em à.. cầu cho em một kiếp sau hạnh phúc và yên lành.." Văn án lừa tình, thỉnh đừng tin.…
"Ầu ơ ví dầu...", đơn giản chỉ là lời tâm tình, đôi khi chỉ là mấy câu vớ va vớ vẩn. Bao chuyện tỏn mọn linh tinh trút hết vào đây. Đây là góc của tâm tư nên chỉ cầu an yên. Ai ghé qua xin đừng để cho nhau muộn phiền. Phong cảm ơn và yêu thương!…
Trên đời này, có rất nhiều con đường để đi, có rất nhiều con người phải gặp. Chuyện bạn là nữ chính trong cuộc đời ai đó không quan trọng bằng việc bạn có muốn là nữ chính trong cuộc tình đó hay không. "Chờ em, chờ một ngày em xứng đáng với anh chúng ta sẽ kết hôn nhé?""Tôi sẽ không chờ em, còn nữa, tôi hận em"Nhiều năm sau cô mới hiểu rõ câu nói của anh "Cái tôi cần là em lúc tôi vừa gặp được lần đầu". Cuộc sống này, ai rồi cũng sẽ thay đổi. Khi mới bước chân vào đại học, Trịnh Tiểu Hân chỉ là một cô gái bình thường, với một số điểm ngang tầm các bạn trong lớp cô biểu hiện không hơn cũng chẳng kém các bạn trong lớp. Nhưng mà phải nói, con người ai lại chẳng có một mặt tối ẩn sâu trong mình. Trịnh Tiểu Hân lớn lên trong sự ghét bỏ của mẹ ruột vì sự ra đời của cô là điều mà Trịnh Hân Á ân hận nhất trong đời mình. Trịnh Hân Á là trẻ mồ côi, bao nhiêu năm cố gắng học tập đến khi đứng đầu trường cấp ba thì bị bạn bè hãm hại đến mang thai Tiểu Hân. Vốn là bà muốn bỏ đi, nhưng không hiểu đứa trẻ này sức sống quá mãnh liệt nên vẫn ung dung oe oe ra đời. Có lẽ vì thế mà Trịnh Tiểu Hân cũng rất kiên cường mạnh mẽ. Trịnh Tiểu Hân gặp được Lục Vương Thần - một hotboy nổi tiếng của đại học A, gia thế và thực lực tỷ lệ thuận, giỏi - là vào năm nhất đại học.P/s: Đôi lời tác giả muốn nói. Thứ nhất, tôi là người Việt Nam. Nếu các bạn không thích hay có ác cảm với tác giả Việt có thể bỏ qua truyện. Thứ hai, thật sự đừng để văn án lừa, bởi thực sự thì truyện kết HE.…
Những mẩu truyện bl thuần việt, buồn có vui có, quan trọng là hơi ngẫu hứng…
cấp ba chúng mình…
Blog cá nhân về Min Yoongi, YoonMin couple và BTS. Ý kiến cá nhân nên chắc chắn sẽ có bất đồng quan điểm. Nhưng viết để lưu giữ là chính. Ai không thích cứ lướt qua đừng lưu luyến~*Don't reup and edit*…
Con người ai cũng có những bất hạnh của riêng mình, có những câu chuyện của riêng mình.Có người, những câu chuyện của cuộc đời họ được phơi bày trong lồng kính như những món hàng đắt tiền trong cửa hiệu, ai đi ngang cũng có thể nhìn thấy được. Cũng có người họ mang hết những tâm tư tình cảm gói lại trong tim mình, họ tự hàn gắn những vết thương cuộc đời mang lại, rồi lại chào cuộc đời bằng nụ cườiTôi đã từng buồn vì không có giày mới cho đến khi tôi thấy ánh mắt không bao giờ vướng nỗi buồn của người ăn xin không chânTôi chán ngấy những món ăn ngày nào cũng ăn, và rồi tôi đã ăn chúng với sự trân quý nhất khi tôi biết có hàng triệu trẻ em Châu Phi chết đói Rồi tôi vật vã khi những cuộc tình chóng qua, khi người tôi yêu rời bỏ tôi cho đến khi tôi thấy xung quanh mình có những người vì hoàn cảnh mà suốt đời cô độc Và tôi đã thôi chán ngán việc ngồi 4h đồng hồ 1 ngày trong trường học nghe giảng khi tôi thấy cậu bé gần nhà vì không có tiền đi học nên phải ở nhà phụ giúp gia đình bán vé sốCũng không ít những lần tôi không có niềm hy vọng nào vào cuộc sống nữa, tôi thấy trước mắt là những chuỗi ngày mù mịt không lối thoát, thì trái tim tôi bỗng nhói lên khi hình ảnh những bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối đang giành giật sự sống từng ngày trên giường bệnh và tôi lại mạnh mẽ hơn.Thay vì cứ trách móc cuộc đời bất công, tại sao chúng ta không mạnh mẽ dẹp bỏ những khó khăn, nghĩ đến mình đã vượt qua được những gì và không ngừng cố gắng…
Cuộc sống luôn cho ta những cơ hội. Chỉ là... có biết nắm bắt hay không thôi.…
Đọc sẽ biết <3…
Only love…
Viết về tuổi thanh xuân của 4 cô gái…