diary a || 10b ; lặng yên, bình yên.
vào giây phút mặt hồ lặng yên đến có thể nghe rõ từng nhịp thở của nhau - họ cho rằng - đó là bình yên.…
vào giây phút mặt hồ lặng yên đến có thể nghe rõ từng nhịp thở của nhau - họ cho rằng - đó là bình yên.…
Truyện này chúng mình edit và up trên wordpress, do vài lí do nên đến chương 41 thì bị tạm ngưng một thời gian. Bây giờ bọn mình sẽ tiếp tục edit nên mong các bạn không bê đi đâu khác nhé 😊Wordpress của chúng mình: mongbacluu.wordpress.comThể loại: Huyền huyễn, có hơi kinh dị, hiện đại,... Nguồn raw: Tấn Giang Convert: Nguyệt Nha (https://yeutinhcac.wordpress.com/) Edit: Bắc Tử Beta: Phong Nhan Giới thiệu: Tô Tiểu Tín vốn là một tác giả truyện tranh nghèo. Cho đến khi cô vào ở tầng 8 của khu dân cư cũ kĩ kia, số lượng độc giả và tiền nhuận bút bỗng nhiên tăng vọt. Các độc giả khen cô có sức tưởng tượng phong phú... Nhưng thật ra cũng không phải vậy... Những gì cô vẽ đều là cuộc sống hiện tại của cô nha ~ Nào là ma cà rồng, vua cương thi, thợ bắt ma và tộc tinh linh, đó không phải tưởng tượng, mà là những người cô đối mặt hàng ngày! Đây là truyện xưa về một tình yêu như nồi lẩu thập cẩm! Nội dung: Cuộc sống kì ảo đầy sức sống của Huyết tộc Diễn viên: Tô Tiểu Tín Phối hợp diễn: Lý Đỗi Đỗi, Lý Bồi Bồi, Vệ Vô Thường Khác: Ma cà rồng, người sói, cương thi.…
Ánh mắt tôi nhìn về phía những hàng cao su quen thuộc bao quanh sân tập. Chúng vẫn đứng đó, im lìm, lá vẫn xanh, nhựa vẫn chảy, nhưng thế giới dưới tán lá ấy đã vĩnh viễn đổi thay. Tôi không còn là cậu bé chạy nhảy tung tăng dưới những gốc cây đó nữa. Tôi giờ đây là một tân binh bất đắc dĩ của quân đội hậu phương, một mảnh ghép nhỏ bé trong bức tranh lớn đầy hỗn loạn và bất định của đất nước bị chia cắt. Tuổi thơ hồn nhiên với mùi mủ cao su và tiếng cười trong trẻo đã lùi lại phía sau, nhường chỗ cho một tương lai đầy thử thách, nơi tiếng súng và mệnh lệnh sẽ trở thành một phần của cuộc sống thường nhật. Chương đầu tiên của cuộc đời mới, cuộc đời của một chiến binh bất đắc dĩ, đã chính thức bắt đầu từ đây, trên mảnh đất Thanh An đầy nắng gió và mùi cao su ngai ngái, dưới bóng của bức tường chia cắt định mệnh.…
Tôi, một con người lười biếng.Không thích những buổi chiều.Nhất là chiều chủ nhật .Một phần là vì nó nhàm chán còn lại là vì tôi chẳng biết làm gì.Buổi chiều, nó còn là 1 sự kết thúc. Kết thúc chuyến đi chơi?..Kết thúc một ngày dài đằng đẵng ?.. Hay là sự kết thúc của 1 đời người...Sao cũng được.Bất kể khi làm gì, ở đâu khi chiều tà tôi luôn cảm nhận được nỗi buồn trong bản thân mình.Tôi là người ở biển nên vẻ đẹp của buổi chiều làm tôi cảm thấy nặng nề.Đây là quyển truyện của cuộc đời tôi vào ngày chủ nhật.Đơn giản là vì chủ nhật tôi thật sự rảnh để nhìn ngắm được sự buồn bã, rầu rĩ trong con người mình.Có thể sẽ được cập nhật vào chiều chủ nhật sau khi tôi cảm nhận xong 1 ngày....…
Hắn không còn nhớ tiếng "Ba..mẹ" đầu tiên mình được nghe, được gọi. Nhưng điều mà hắn nhớ mãi luôn là cảm giác khao khát khi mơ mộng về hai chữ "gia đình"... ___________________________________________________________________ Văn áng: Giữa lòng Moscow xa hoa, người con trai lặng lẽ đứng. Ánh đèn phố phường rực rỡ chiếu lên khuôn mặt vốn "chai sạn" tự thuở nào. Một bông tuyết nhẹ nhàng đáp xuống hàng mi, tan ra như giọt lệ chợt lạc giữa đời thường. Cậu không chớp mắt, để mặc cái cay xè thoảng qua, mờ nhạt như những vết hằn cũ kỹ đã chìm sâu trong vô thức...…
Computer Chuyên Nghiệp Tốt Nghiệp đích Du Hí Trạch Nam Dương Vân Trọng Sinh trở lại 1989 niên, chơi hơn hai mươi năm đích Du Hí, trọng hoạt đích quý giá danh ngạch không thể Bạch Bạch lãng phí! cho nên « Super Mario » « Salamander » « Hồn Đấu La - Contra » « Quyền Hoàng » « Hợp Kim đầu đạn » « Hồng Sắc Cảnh Báo » « Tiên Kiếm » « Star Craft » « CS » « Truyền Kỳ » « Ma Thú Thế Giới - World of Warcraft » « Plans vs Zombie » đẳng Du Hí toàn bộ bỏ vào trong túi, toàn bộ tùy Hắn Phát triển nghiên cứu! Hồng Bạch Hộp Băng cơ, Đại Hình Arcade ( Điện Tử Xèng), Máy Tính Single Game, Game Online, cầm máy - Xbox, Game Mobile, Du Hí Hành Nghiệp mỗi hẻo lánh đều có Hắn đích thân ảnh! Quyền đánh Nintendo, Cước Thích Sony, bức tử NEXON, tiêu diệt N CSOFT, nhượng EA Electronic Art cầu xin tha thứ, nhượng Bạo Tuyết Ngu Nhạc thần phục. trên thế giới tốt nhất Du Hí, đều xuất tự Dương Vân đích Siêu Cấp Du Hí Đế Quốc!…
#nguồn sưu tầm từ trên google sama và nhiều trang mạng khác nữa nha.cũng có một vài câu nói là theo sự yêu thích của mình...ahiuhiu ^-^…
multicouple + series oneshot_____written by moony & padfoot…
Ngươi có từng thấy có thể đem danh nhân danh ngôn nghiêm trọng vặn vẹo thành già như vậy sư sao? Ngươi có từng thấy dụ khiến khả ái : đáng yêu học sinh mới nhảy vào trong hồ vì mình mò giầy lão sư sao? Theo các sư huynh sư tỷ nói: "Người này không thể nói lý, lời nói không thể tưởng tượng nổi, cho cuộc đời của chúng ta tạo thành liễu lớn lao ảnh hưởng! !" Người từng trải lời của quả thật lời nói thấm thía, trọng yếu vạn phần. Ta nghe mãnh liệt gật đầu, sư huynh sư tỷ, Bão Bão ~ ta quá có thể hiểu được các ngươi! Các ngươi phóng tâm mà đi thôi, các ngươi trước ngã, tự nhiên có chúng ta nối nghiệp. Của ta bốn năm đại học, nhất định chính là muốn hủy ở này cầm thú lão sư trên tay. Mẹ ta nói với ta, đại học không thể so với trung học, để cho ta mọi chuyện đê điều Nhưng là... ta đê điều đứng lên sao? Ngày thứ nhất cùng đạo sư khiêng thượng, ngày thứ hai cùng đại tiểu lớp trưởng chống lại Ngày thứ ba... chao ôi, không nói Nếu như trời cao cho thêm ta một lần cơ hội, ta chỉ hy vọng nói "Xin đem của ta "Đê điều" đại học kiếp sống trả lại cho ta!"…
Lăng Thiên, con trai trưởng của Lăng gia - nhưng lại là đứa con bị ruồng bỏ vì sinh ra từ vợ l không nhập vào thân xác đã hấp hối ấy. Trước mắt hắn là người mẹ tiều tụy, gầy yếu đến mức khó nhận ra, đang nắm lấy tay hắn trong tuyệt vọng.Khi tưởng chừng mọi thứ đã kết thúc, thì một giọng nói lạnh lùng vang lên trong đầu:"Hệ thống dò tìm linh hồn ngoại lai tương thích... Kích hoạt hệ thống ký sinh...""Ký chủ sống, hệ thống tồn tại. Ký chủ mạnh lên, hệ thống phục hồi."Từ phế vật bị chà đạp, Lăng Thiên bắt đầu hành trình tu luyện, nghịch thiên cải mệnh, bước lên con đường chinh phục vạn giới…
Sau Khi Xuyên Qua, Giáo Chủ Ma Giáo Trở Thành Thanh Niên Kiệt Xuất Mười Tốt- Cố Tam Lộng- 穿越后,魔教教主成了十佳杰青- 顾三弄Tác giả: Cố Tam Lộng- 顾三弄Editor: An Lạc + QTBeta: MingXinRaw: Kho Tàng Đam Mỹ- FanficThể loại: Đam mỹ, Cổ xuyên kim, làm mất mặt, sảng văn, toàn bộ nhân viên xuyên qua, yêu nghiệt nhị hóa ma giáo giáo chủ thụ X ôn nhu phúc hắc minh chủ võ lâm công.Tên Hán Việt: Xuyên việt hậu, ma giáo giáo chủ thành liễu thập giai kiệt thanhTích phân: 66,821,576 (cập nhật của nguồn raw)119,267,680 (team edit check ngày 12.09.21)Nguồn: Tấn GiangCP: Yến Khê Chu, Mục Trường Vân Tình trạng bản gốc: đã hoàn thành (94 chương chính văn+ 1 phiên ngoại)Tình trạng bản edit: on-goinggggggggInkitt: anluoshanPage: Góc nhỏ của An Lạc- An Lạc Sơn- 安洛山Wattpad: An Lạc Sơn- fujiwara1202Wordpress: anlacson.wordpress.comBản edit thuộc sở hữu của Team An Lạc Sơn, vui lòng không re up------…
Tác giả: Hạ MiêuThể loại: Ngôn tình, thanh xuân Mùa hè năm năm tuổi, Linh Anh đắm chìm trong thế giới đầy kỳ diệu của tuổi thơ, nơi những cánh hoa giấy bay lơ lửng trong nắng và tiếng ve râm ran gợi lên sự bình yên. Một ngày nọ, trên con đường quen thuộc, cô bé tình cờ gặp một cậu bạn lạ-Tô Ánh Dương, người đang ngồi trầm ngâm bên gốc hoa giấy. Cuộc gặp gỡ bắt đầu bằng một chiếc bánh Cosy và một bông hoa sứ, đánh dấu sự khởi đầu của một tình bạn thoáng qua nhưng đầy ý nghĩa. Thời gian trôi qua, khi lên cấp 1, Linh Anh và bạn thân Ngọc Hân không còn học cùng trường, khiến cô buồn. Nhưng sự hoạt bát của Ngọc An đã giúp cô vui vẻ trở lại, và hai người dần trở thành đôi bạn thân thiết.Lên lớp 2, trường gộp lớp, có thêm nhiều bạn mới. Từ đây, Linh Anh bắt đầu chú ý đến một cậu bạn tên Lê Hoàng. Liệu đó chỉ là sự tò mò, hay cô bé đang có những rung động đầu đời?…
đã bao giờ bạn tự hỏi bản thân rằng:" mình có vô dụng không?"Tôi đã tự nói bản thân mình thật không khác gì đống phế thải. Tôi cho rằng có lẽ rác còn có thể tái sử dụng chứ tôi thì không!...Cái cảm giác ấy thật là tồi tệ,xung quanh bản thân tối sầm lại,tôi lại có cớ để lấy mái tóc xuề xòa mà vẫn hay bị mọi người lên án làm cái rèm cửa che đi sất những gì bản thân đang đối mặt. Chiếc rèm cửa ấy đương nhiên rồi cũng phải được vén lên thôi,những khoảnh khắc ấy khiến cho lòng tôi như được thêm phần cổ vũ tinh thần rằng:"hãy vén chiếc màn tội lỗi lên và đối đầu với thử thách đi nào!". Nó cho tôi được phép ảo tưởng ra những viễn cảnh mơ màng để che lấp đi cái cảm giác tội lỗi,yếu đuối.Tôi luôn nghĩ rằng cuộc đời chắc sẽ chẳng mộng mơ như cái cách các nhà đầu tư vẫn thường lôi kéo tâm trí những "con hàng" ngây thơ đâu, buồn là đó lại là thực tế đấy. Nhưng biết đâu được vẫn còn những thứ gì đó vẫn đang chờ đợi chúng ta đến "rước" nó đi thì sao? dù gì thì chúng ta vẫn phải sống thôi!…
Truyện nói về 1 người con gái bị bạn bè xa lánh và không ai chăm sóc nên đã chìm vào sự cô đơn dần dần trở thành người vô cảm, lạnh lùng. Cô đang học ở 1 trong 5 ngôi trường có đào tạo phép thuật có tiếng nhất thế giới là trường đào tạo phép thuật Sorcery Star. Tuy có tiếng nhưng cũng có rất nhiều rắc rối và chuyện xấu xảy ra ở ngôi trường này và người giúp ngôi trường này thoát khỏi tay bọn xấu là một cô gái trẻ đầy tài năng chung với nhóm bạn của cô ấy.…
Mình chỉ muốn chia sẻ với mọi người rất cảm xúc, tâm trạng của mình trong cuộc sốngMình nghĩ sẽ có nhiều bạn cảm thấy giống vậy💖…
Mình đã bắt đầu viết từ hồi lớp 7============================Câu chuyện này là một câu chuyện tưởng tượng và hoàn toàn không có thật , tránh hiểu lầm , chỉ mang tính chất răn dạy...Một thế giới không tình thương , một thế giới hoàn toàn không có tình khía niệm của tình thương, đó chính là tương lai của thế giới này tron vòng một năm nữa... Và chúa đã nhìn thấu được điều đó...: "Nếu các ngươi không muốn một tương lai như các ngươi đã thấy bắt đầu ... KHÔNG MỘT NGƯỜI NÀO TRÊN THẾ GIỚI NÀY , TRONG VÒNG MỘT NĂM NỮA , ĐƯỢC PHÉP CHẾT, TUỔI GIÀ , BỆNH TẬT , TAI NẠN , CHÉM GIẾT , TỰ TỬ , BẤT CỨ MỘT CÁI GÌ KHIÊN DÙ CHỈ MỘT NGƯỜI PHẢI CHẾT , TƯƠNG LAI ĐÓ ... không hề xa với một chút nào...Câu chuyện theo dấu nhân vật chính là một học sinh cao học không tin thế giới này có cái thứ gọi là tình thương ... Tiếp xúc với nhiều người và nhiều và nhiều hoàn cảnh , cậu dần thay đổi cách suy nghĩ của cậu về thế giới này...?…
Giới Thiệu:-"Hà Lưu Anh,cô đừng bao giờ giở trò với tôi, chưa một người nào từng qua nổi mắt tôi, cô cũng vậy".Hắn chĩa mũi súng nhọn lên đầu cô, mũi súng lạnh lẽo truyền đến từng trận đau buốt trên đầu.-"Anh không hiểu tôi, làm sao anh lại xác định được là tôi đang dở trò "? Cô quỳ trên mặt đất, cười lạnh.-" Hiểu ? Nực cười, tại sao tôi lại phải hiểu một người phụ nữ dơ bẩn đã giết chết vị hôn thê của tôi ? Cô không xứng đáng có được sự thấu hiểu của một người nào đó, kể cả súc vật".Hắn là một người thâm trầm, ít nói, chẳng ai trên thế giới này có thể nhìn thấu được bản thân hắn, ngay cả Cha Mẹ của hắn, hắn che dấu tất cả cảm xúc lẫn bản thân mình, chưa từng để lộ một sơ hở nào đối với người ngoài. Hắn, chưa bao giờ tin ai.Từ ngọt ngào cho đến đắng ngắt, từ thiên đường cho đến địa ngục, tất cả đều hội tụ trong bộ:" Dụ Hoặc " này, quý độc giả hãy cùng theo dõi.…
"Anh này?""Có thể nói."Người đàn ông phía trước tựa vào cánh cửa ra vào ở phòng khách, tiện thể đưa miếng táo được gọt hình con thỏ nhét vào tay tôi."Em hỏi thử anh nhé? Anh nghĩ em sống còn bao lâu nữa?"Anh không nói gì nữa, bàn tay đang cầm điều khiển Tivi bỗng dưng để xuống, dùng cây gậy chỉ đường mò mẫm về phía giọng nói tôi. Tôi chớp chớp mắt, hai tay dang ra đợi anh đến ôm cái. Như đụng trúng cạnh sofa, anh từ từ ngả người xuống, vừa đúng cánh tay tôi chờ anh. Anh để tôi nằm dài ra gối lên hai chân của anh, vừa chải tóc cho tôi vừa nói nhẹ nhàng."Anh không biết, nhưng chắc chắn nhiều hơn anh."Tôi quay người lại, nhìn chăm chăm đôi mắt của anh, chúng vẫn thế, vẫn xám đục nhìn về hướng khác. Như thấy sự im lặng khá lâu của tôi, anh mới hỏi."Em lại nhìn anh đấy à?" Anh cười nói."Nào có!" Tôi lém lỉnh đáp lại, tay đút cho anh miếng táo ngon ngọt, tiện nhìn chiếc cằm chẻ dễ ghét quá nên hôn "chụt" cái.Đôi lúc đầu tôi lại nghĩ suy kì lạ, chúng nghĩ rằng "Anh không nhìn thấy cũng tốt, nếu mà anh ấy nhìn thấy dáng vẻ mình khi lén thơm ảnh, chắc anh sẽ cười đến chết mất!"…
Vũ Anh được đánh giá là một người vô tư hồn nhiên nhưng đâu ai biết, sau vẻ ngoài lạc quan đó là một tâm hồn rất dễ đổ vỡ. Vào một đêm khuya nọ, trong khi cô đang cố gắng ngủ thì nghe thấy tiếng mở khóa cửa. Cô tưởng trộm nên cầm sẵn một con dao nhỏ, vừa thấy một bóng dáng đang lại gần Vũ Anh đã giơ dao lên vs ý định rạch thẳng vào mặt người đó nhưng chưa kịp làm gì thì cổ tay đã bị giữ chặt lấy, mặt của tên đang giữ cổ tay cô dần dần lộ ra qua ánh trăng bên cửa sổ. Một gương mặt y hệt Vũ Anh hiện ra, 2 người chỉ khác nhau mỗi chiều cao thôi. "Bỏ dao xuống đi rồi nói chuyện"Tên kia nói tự nhiên như thể 2 người quen nhau vậy, mặc dù Vũ Anh không biết ả có phẫu thuật thẩm mĩ không mà có gương mặt y chang cô nhưng ko hiểu vì sao cô lại nghe lời mà mặc cho người kia lấy con dao ra khỏi tay. Từ đó một câu chuyện dài bắt đầu:D------Thể loại: đời thường, gl (chắc là gl?), có chút chữa lành, có skinshipCó lẽ sẽ ko có phản diệnCó chút xàmCó chửi tục nên cân nhắc nhaTác giả lườiTác giả trình viết còn non lắmCảm ơn đã đọc…