"Cứ ngỡ như tình mình đẹp như đoá hoa hồng thơm ngát, giờ thì bị thiêu rụi bởi sự kiêu ngạo mong manh đó...Chị nhớ em nhiều lắm, Lalisa"...[BE] [CHAELICE] [ABO] [18+] [CHAEYOUNGALPHA] [LISABETA]📌Tác giả: 1. NieyeonNNT ; 2. nqoc_trann…
Tôi không phải một người kiên nhẫn nên dù thích viết lách cũng không bao giờ có một bài nào ra hồn để đem gửi báo cho thỏa ước mơ ngày bé.Tôi thường mất ngủ bình thường sẽ tiêu khiển bằng nhiều thứ khác nhau nhưng bởi đến mùa đông nên chỉ thích cuộn mình trong chăn đọc tiểu thuyết.…
Anh vốn chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường. Nhưng vào ngày nọ, anh lại nhận thông tin rằng mẹ mình đã chết trên giường bệnh và bị phanh thây. Và cứ thế, những cái chết luôn bao trùm và theo anh. Trong quá trình tìm ra chân tướng, anh có nhiều biến đổi thất thường về thể xác lẫn tinh thần. Cuối cùng, con quỷ xuất hiện. Ấy vậy mà lại có tận hai con. Liệu sự thật là gì?"Con quỷ nở một nụ cười dài đến tận mang tai, trong miệng nó có vô vàn chiếc răng nhọn như đang chực chờ đâm sâu vào da thịt của những con người vô tội. Chúng nhuốm đầy máu và chảy tong tỏng xuống mặt đất. Và rồi, tôi thấy nó khoác lên mình cái áo của vị thẩm phán, thong thả bước ra khỏi phiên tòa. Trước khi nhắm mắt buông xuôi, tôi chỉ kịp gằn giọng hỏi:- Tại sao mày lại làm vậy? Tao đáng nhẽ phải giết thằng đa nhân cách như mày! À không, con quỷ chứ...Con quỷ kia nhìn tôi bằng ánh mắt sắc lạnh, con ngươi đầy tròng đen của nó xoáy sâu vào tận tâm tôi. Lại nụ cười đó, nó hỏi một câu khiến tôi điếng người:- Ai mới là con quỷ thực sự? Bí mật của tôi, nó biết hết rồi......."Đó là tiền đề để phát triển phần 2 nha mấy bồ =)))…
Hắn quay đầu, ánh vào đáy mắt là tam hoang tứ hải, vạn dặm phồn hoa, Trần Đường quan sóng yên biển lặng.Nhưng, ở đó, lại chẳng có một Tam Thái tử tài hoa tuyệt đỉnh, tuấn tú vô song của Đông Hải Long Cung.Cũng chẳng có một Tam công tử ngỗ nghịch hung hăng, coi trời bằng vung của nhà họ Lý.- Như Sâm Tự Bảo…
Nhi Nhi là một cô bé rất thích nấu ăn, một ngày nọ, sau khi trải qua một cơn ác mộng, cô tỉnh dậy, nhưng... mọi thứ xung quanh đều rất xa lạ và cổ kính. Thì ra, đó là nhà của chị Dạ Lan Hương, sau một hồi tìm hiểu, cô đã biết rằng mình đã xuyên không đến thời 150 năm trước, ở đây, cô cũng đã quen và kết bạn với rất nhiều người, câu chuyện cụ thể thế nào, mọi người đón xem nha!…
Trần Uyên Phương và Lâm Vũ Phong là hai người bạn sống chung một khu, học cùng một trường, và cùng lớp. Họ gắn bó với nhau từ thời còn "cởi truồng tắm mưa" cho tới khi lìa xa thế giới này. Trong khoảng thời gian đó, tất cả mọi thứ đều không suôn sẻ như hai người nghĩ. Họ phải trải qua rất nhiều thử thách khó khăn, vượt qua bao mọi hiểm trở. Và cuối cùng, cái kết đẹp nhất đã đến với họ.…
" Có người cho rằng, cứ mỗi khi đêm xuống là y như rằng sẽ có 1 vài thứ đáng sợ xuất hiện.- Takemichi nghe mẹ nói nè. Con tuyệt đối không được ra ngoài vào ban đêm nghe chưa- Dạ "Tác giả: Cô gái nạnh nùngSố chương: Chưa xác địnhThể loại: + Kinh dị + FanFic + Boylove + NgượcCảnh báo: Truyện rất là xàm nên ai không đọc được thì xin phép out hộ tôi ạ! Những ai không thuộc phận sự của nhà chúng tôi out nốt đi ạ!…
Tên truyện: Xuyên Qua Tương Lai- Nam Nhân Không Dễ Làm ( 穿越未来之男人不好当最新章节 )Tác giả: Nhữ Phu Nhân ( 汝夫人 )Thể loại: Tương lai, nữ giả nam, hệ thống, cường cường, hào môn thế gia, quân nhân, cơ giáp, HE. Lưu ý: Mình edit từ chương 573 trở đi. Phần trước đó là của các bạn bên diễn đàn LQD nha ^^. Mọi người rất dễ kiếm trên wp hoặc diễn đàn LQD. Link chương 1-573: https://diendanlequydon.com/viewtopic.php?t=389570&tn=dan-ong-tuong-lai-khong-de-lam-nhu-phu-nhanTrích đoạn: Tiếng bước chân rõ ràng theo khoảng cách từ xa đến gần, từng bước một ngân vang trong không khí, rõ ràng trong tai họ, chầm chậm mà đi lại đây. Đây là tiếng động của giày quân dụng khi bước trên nền đất, người đến hẳn là một quân nhân. Tiếng bước chân của người này thong thả, mà kiên định thong dong, không kém phần chắc chắn nhẹ nhàng. Tiếng bước chân như vậy, lại khiến người khác cảm nhận được đối phương rất bình tĩnh không có gì nóng nảy, như thể mang theo tự tin nắm trong tay toàn cục, rằng trong tay mình không ai có thể gây chuyện được nữa.…
Đây cũng không hẳn là một câu chuyện, chỉ là những mảnh kí ức rời rạc về mối tình đơn phương đầu tiên của tác giả thôi :)Truyện mang tính chất tự kỉ, không có nhiều cao trào (đơn phương mà, cứ âm thầm lặng lẽ thôi, đào đâu ra cao trào *cười*), vậy nên bạn nào không hứng thú có thể click back. Mình cũng tự nhận mình viết không hay, vì cũng không phải tác giả chuyên nghiệp gì, nên bạn nào đã có lòng đọc thì có thể thoải mái góp ý, nhưng đừng ném đá mình tội nghiệp, tâm hồn mình "mỏng manh dễ vỡ" lắm *chớp chớp*Hì, không dài dòng nữa, các bạn đọc truyện vui nha~…