Mọt Sách Đáng Yêu
Truyện này hơi ảo tí…
Truyện này hơi ảo tí…
"Em có tin vào định mệnh không?"- Jimin hỏi, nhưng lại một lần nữa, anh chỉ muốn ngắm nhìn Jungkook.Chỉ muốn ngắm đôi mày ấy nhíu lại trong tích tắc, rồi đôi mắt theo đó mà mở lớn, tròn xoe. Muốn ngắm nhìn con ngươi cậu ấy chứa chan lấy hình ảnh của anh như thể anh chính là bảo vật vô giá của cậu. Ngắm thật lâu để anh có thể ghi nhớ kĩ độ cao của xương gò má và độ cong của bờ môi trên trông y hệt cung tên của thần cupid. Bởi vì Jungkook là người của anh. Anh ước gì mình có thể nói với cậu rằng anh yêu cậu bằng thật nhiều cách thức, mà không chỉ đơn giản là gói gọn trong ba từ "anh yêu em" ngắn ngủn ấy.(Hay đây là mẩu truyện về Jungkook khi say rượu và Jimin thì trở nên quá u mê.)…
Yêu anh...Người luôn bảo vệ em!!!Parning: Junseob và một số nhân vật khác (lỡ thần tượng có đóng giai ác cũng đừng kó ném đá nha...cám mơng Kết thúc: HEGiới Thiệu Nhân VậT:***YONG JUNHYUN: Con trai duy nhất của tập đoàn hùng mạnh nhất Hàn Quốc và còn có một người em gái vô cùng bướng bỉnh và ranh ma ***YANG YOSEOP: Mẹ mất lúc còn rất nhỏ phải sống với người cha suốt ngày say sỉn, bài bạc , nợ nần chồng chất . Nhưng người lãnh hậu quả trước giờ vẫn là cậu.CHAP 1…
JungKook là một bad boy, và cậu không phủ nhận điều đó , nhưng cậu chỉ thích chơi đùa cùng đàn ông ,và cậu luôn tự tin rằng,bao quanh mình luôn luôn là những gã trai đẹp trai hạng nhất, cho dù chỉ là bao nuôi.Nhưng cuộc chơi nào cũng sẽ kết thúc, cậu là người bắt đầu trước,nhưng những người kia có bỏ qua dễ dàng như vậy không ?JungKook sẽ có đôi nét giống phản diện thay vì nhút nhát, và mình nhấn mạnh đây là fanfic,fanfic ạThể loại :Đam mỹ ,NP,chủ thụ ,yêu nghiệt thụ, ngọt,ngược ,công sủng thụ , 6x1, H cao,Nc17,HETác giả :Mì XàoCông :Kim TaeHyung,Park Jimin, Min Yoongi, Kim SeokJin;Kim Namjoon, Jung HoseokThụ :Jeon JungKook Fic đầu tay ;hy vọng được mọi người ủng hộ và góp ý, tránh tình trạng bỏ bê fic thì mình sẽ cố gắng ra mỗi ngày một chương TTVTT…
Năm ấy, Chương Viễn của thời cấp Ba tinh nghịch nhìn Hà Lạc nói: "Này bạn gì ơi, ngẩng đầu cho người ta nhìn kỹ chút xem nào." Năm ấy, Chương Viễn nghiêng trái nghiêng phải tránh móng vuốt của Hà Lạc: "Giờ đã là người của tớ rồi, có tròn hay dẹt cũng tùy tớ xử lý đúng không?"Năm ấy, Chương Viễn đứng suốt mười tám tiếng đồng hồ mới tới được Bắc Kinh, vô cùng mệt mỏi nói: "Cô bé lười, em lại vừa mới ngủ dậy đấy à?"Năm ấy, Chương Viễn đưa bức ảnh của Hà Lạc Gia Uyển cho Hà Lạc: "Anh vốn cho rằng, em sẽ trở thành nữ chủ nhân của nó."Năm mười sáu tuổi, trên đường tan học, Chương Viễn né đôi găng tay của Hà Lạc ném đến, cười mà nói: "Lấy oán báo ơn, Hà Lạc, tớ nhớ cậu cả đời."Rất nhiều năm sau, ở nơi đất khách, Chương Viễn của tuổi trưởng thành nhìn thẳng vào mắt Hà Lạc, nhấn từng chữ một: "Hà Lạc, anh nhớ em cả đời, anh cũng muốn bên em cả đời."Dứt khoát là thế, dũng cảm là thế, kiêu ngạo là thế, đến tiếng nức nở sau cùng cũng tràn ngập hơi ấm dịu dàng. Vậy nên, chúng ta cứ ngần ngừ chẳng chịu già đi, giống như cầm lên cuốn sách này rồi chỉ rón rén đọc từng chút, từng chút một. Vậy nên, trước khi chúng ta già đi, xin hãy nâng niu cất giữ cuốn sách này, giống như nâng niu cất giữ trong trái tim mình những ký ức của cả thời thanh xuân.…