Thật ra, hắn chưa từng yêu cô, dù chỉ một lần. Điều đó, cô đã biết từ rất lâu. Nhưng trong lòng, cô vẫn cố chấp giữ lấy hy vọng rằng một ngày nào đó, hắn sẽ rung động, sẽ yêu cô. "Khải Phong à, em hối hận rồi. Đáng lẽ em không nên yêu anh..."…
truyện có nội dung xàm ẻ chế nào ko có kiên nhẫn đợi thì ồ bye =)) vì khi nào tôi muốn viết thì mới lếch cái thân này đi lên kịch bản thôilưu ýko phải otp thì bỏ qua chứ mà đục otp của tôi,ko tôi kiếm đến tận nhà mà đục mỗm bạn đấy…
Tên gốc: 厄运缠身Tác giả: PHONG TỐ QUÂNSố chương: 90 chương - 3 ngoại truyệnRaw: Tấn giangThể loại: Đam mỹ, có yếu tố trinh thám, 1×1Biên tập: QingVới sự giúp đỡ của Baidu, Google Dịch...Giới thiệu"7h10' tối mai, bà dắt chó đi dạo dọc theo hướng hồ Cao Ngạc. Chồng bà không ở bên, con đường bà đi có ba ngọn đèn đã hỏng. 12' sau có một gã đàn ông xông về phía bà, tay gã cầm con dao gọt trái cây dài 10cm, thoạt tiên đâm thẳng vào phổi bà, chó của bà bị đạp xuống hồ nước, tiếp đó gã lại đâm thêm 3 nhát vào eo bà, dao cuối cùng rạch đứt cổ họng. Bà tắt thở trước lúc người mục kích phía xa chạy đến nơi, chết ngay tại chỗ."https://lacnhat2708.wordpress.com - cập nhật thường xuyên trên wordpress, không reup, không chuyển ver, chỉ đăng trên wordpress và wattpad…
Tác giả: Ecriture, 에크리튀르Artist: Doomie, 두미Thể loại: Comedy, Drama, Fanstasy, RomanceTình trạng: Đang hoàn thành Nhà dịch: Gác Nhỏ Ấm Áp Của SaVăn ÁnCô xuyên vào một cuốn sách mà không biết đó là cuốn tiểu thuyết gì. Rồi một ngày, vị hôn phu của cô xuất hiện. ‘Killian’ là một Công tước phương Bắc hoàn hảo với mái tóc đen, đôi mắt đỏ và khuôn mặt đẹp trai. Đó là một cuộc hợp đồng hôn nhân.‘Tôi có thể thấy người đó là nhân vật nam chính ngay cả khi tôi quay ngược lại …’Vì vậy, Sophia không nghi ngờ gì nữa. Cô nghĩ anh sẽ là nam chính.Nhưng mà…“A, tôi bị bắt.”Mùi máu xộc lên mũi cô. Đôi mắt Killian nheo lại.Sau đó cô nhận ra sự thật rằng anh ta là một kẻ xấu xa. Và một bàn tay lạnh lẽo vuốt ve má cô.“Sẽ không có chuyện chia tay đâu, Sophie.”Khẽ nhếch khóe môi, anh khẽ thì thào.‘Tôi nghĩ đây cũng là một sự sáo rỗng … Tôi ghét sự sáo rỗng đó!’.…
Kể về 2 cô bạn thân luôn đánh nhau và không thể hào hợp chơi vui vẻ với nhau. Mỗi khi gần nhau là họ luôn kiếm chuyện cãi nhau. Còn tiếp theo như thế nào các bạn hãy theo để biết nhé.…
Có một góc phố nhỏ bình yên, nơi có những con người giản dị,Ở đó có một cô nhóc nhân viên quán cà phê lanh lợi và một chị chủ tiệm hoa dịu dàng."Nhẹ nhàng là cách chúng ta bước vào tim nhau "…
Sau khi nhận ra văn phong mình do bỏ viết quá lâu mà đâm ra hẹo, tui đã lập ra cái này, đây là nơi tớ đăng những áng văn tớ tập viết lại. Đa phần là ngẫu hứng, ngắn và mấy câu thôi ạ.…
con người biến thành thí nghiệm cho các nhà khoa học. xã hội mục rữa và thối nát, nữ 9 cũng là 1 trong thành phần của cuộc thí nghiệm đó.... đọc đi r biết nếu thích hãy like cho tôi nhen ?…
Truyện đầu tay của mình á mấy pồ 🙈Có thể chưa được xuất sắc đâu, nhưng mình viết bằng cả trái tim!Mong mọi người đọc với tinh thần giải trí là chính nha, góp ý nhẹ nhàng mình cảm ơn lắm luôn 🧡Đọc zui zẻ nha…
" Kiếp này hay kiếp sau ta vẫn mãi mãi bên nàng cho dù nàng không yêu ta thì ta vẫn mãi yêu nàng... P/s: Tiểu Như rất ngoan, duy chỉ mắc bệnh lười kinh niên. Đây là lần đầu viết truyện có gì sai xót mong các huynh đệ tỉ muội bỏ qua cho *cúi đầu*. Rất mong mọi người ủng hộ ,bà con cô bác mau mau mại zô,mại zâm. (/ÒwÓ)/…
truyện tớ lấy cảm hứng trong lúc tớ đọc cuốn sách "Như Sao Trời Ôm Lấy Đại Dương" của tác giả hngoc nên đôi khi sẽ có một số chi tiết khá giống sách ạ.occ, không áp dụng với người thật…
Tôi tên là An một cô gái 20 tuổi, từng là một đứa trẻ cứng đầu, kiêu ngạo, và rồi bước ngoặt lớn trong cuộc đời xảy ra khiến tôi khép mình, mềm yếu. Tôi từng nghĩ sẽ chẳng yêu thêm được ai, và sẽ chẳng có ai chấp nhận người như tôi. Có những năm tháng tôi sống như cái bóng, mọi thứ vẫn tiếp diễn bình thường, nhưng chỉ có tôi hiểu rõ. Tôi đang dần chết đi, tôi chỉ tồn tại chứ không hề được sống. Rồi chị ấy đã bước đến, Chị hơn tôi 2 tuổi, tên là Minh. Cái tên như đã chói gọi vào cuộc sống tôi, như một bình minh xuất hiện, sau đêm dài u tối. Chị ấy nhỏ người, thấp hơn tôi tận một cái đầu. Nhưng lại có thể che chở cho tôi một cách kiên cường. Chị đến không ồn ào, không quá rực rỡ, nhưng chị lại khiến tôi thấy yên lòng. Chị không cố sửa tôi, không ép buộc tôi phải gồng gánh phải che chở cho chị ấy. Chỉ chấp nhận tôi là chính tôi, và yêu tôi như thể tôi là điều duy nhất trên đời. Và có lẽ chỉ có chị ấy ở lại đủ lâu để tôi chấp nhận bước ra khỏi bóng tối, khỏi cuộc sống nhạt nhòa trước kia. Đây không phải là một câu chuyện quá bi tráng, hay hào nhoáng. Cũng chẳng phải là câu chuyện cổ tích. Chỉ là, nếu bạn đã từng đau, từng gục ngã, từng không chấp nhận cả sự tồn tại của mình. Tôi hy vọng chuyện của tôi và chị sẽ giúp bạn mỉm cười. Vì nếu một người như tôi cũng có thể yêu lại một cách trọn vẹn, thì bạn cũng vậy.…