Tác giả: LPDThể loại: Bách hợp, tâm lý.Nữ chính 1: Đông Nhã 25 tuổi.Nữ chính 2: Xuân Trang 26 tuổi.Sơ lược: Dẫu biết đó là sai, dẫu biết nó không có kết quả nhưng vẫn không biết tại sao mình lại cố chấp đến như vậy, chỉ có thể là định mệnh. Em là định mệnh của chị.Tâm Sự: Truyện viết chủ yếu qua ngôi thứ nhất, mong các bạn ủng hộ, truyện được cập nhật vào thứ 2,6 hàng tuần.…
Những con người chưa từng quen biết, mỗi người mỗi tài năng,mỗi hoàn cảnh riêng biệt. Vô tình trong một lần định mênh lại hội ngộ bên nhau. Mâu thuẫn bạn đầu rồi kết cục lại cùng nhau vượt qua bao khó khăn trong học tập lẫn cuộc sống.…
Tôi không biết cô gái như thế nào sẽ được gọi là thục nữ. Nếu như gặp người lớn thì nhã nhặn lễ phép, trước mặt cha mẹ thì ngoan ngoãn nghe lời, ăn cơm Tây biết cách dùng dao nĩa, chưa bao giờ nói tục chửi bậy là tiêu chuẩn của một thục nữ thì tôi nghĩ đương nhiên mình là một thục nữ. Trước hết, tôi rất lễ phép. Nghe bà ngoại với mẹ kể lại thì ngày ba tuổi rưỡi tôi đã biết ngoan ngoãn mang ghế ra mời bác thu tiền nước ngồi, từ đó trở đi chuyện này đã trở thành một giai thoại để bà và mẹ mang ra kể với bất cứ ai đến nhà. Tôi hoàn toàn xứng đáng là một đứa con ngoan lễ phép. Tiếp theo, tôi rất e lệ. Cô giáo dạy âm nhạc thời tiểu học của tôi kể lại: "Âm sắc của Phước Sinh rất tốt, vừa thanh vừa ngọt như chim sơn ca, chỉ có điều nó hay e thẹn quá. Gọi nó lên hát mà mặt nó đỏ bừng, âm thanh lí nhí như muỗi". Tất cả các giáo viên khác của tôi đều đồng ý về điểm này. Phước Sinh là một cô gái e lệ. Còn có một điểm quan trọng nhất, tôi rất nghe lời cha mẹ, trước khi tốt nghiệp đại học không dám có bạn trai. Ba mẹ tôi rất truyền thống, rất bảo thủ, họ cho rằng trước khi đi làm tuyệt đối không được yêu. Kỳ thực tôi cũng muốn đi ăn cơm có đôi có cặp, tới thư viện tự học có người chiếm chỗ, thậm chí dưới sân ký túc xá có người đánh guitar theo đuổi như những người khác trong trường. Nhưng tôi là một cô gái dậy thì muộn, lúc vào đại học mới gần bốn mươi cân, cao một mét năm tám (còn thiếu hai phân nữa mà không sao cố được), nếu cởi áo ra thì có lẽ ngực còn không lớn bằng mấy…
Trích đoạn:"Sao Phúc lại đưa cho Thảo miếng xoài thối" tôi cau mày bĩu môi nhìn Quang Phúc - tên bạn trai ngốc nghếch của mình. Phúc cười tươi roi rói đáp lại:" Phúc thích ăn xoài lắm nhưng không thích phần thối đâu" " ... " đùa nhau chắc? Tôi có nghe nhầm không vậy." Bạn người yêu của tớ rộng lượng mà, đừng tức giận nhé "Nói rồi Phúc cầm miếng xoài rồi quay qua để vào tay tôi nũng nịu vùi đầu vào hõm cổ tôi.Thực sự bất lực với tên nhóc này quá."Thế cậu lại không biết Thảo cũng thích ăn xoài rồi" Phúc có vẻ ngạc nhiên bật dậy nhìn tôi."Ơ Phúc xin lỗi Phúc không biết-" xong bỗng dưng Phúc dừng lại một chút cứ như là đồ vật chết máy, tựa vai vào lưng ghế đằng sau. Còn đột nhiên cười khúc khích :"Mà biết Phúc cũng đưa Thảo miếng đấy thôi" Cậu cười nom rất vui vẻ rồi lấy trong cốc đựng xoài một miếng khác, đưa tay lại gần miệng tôi: "A nào"Tôi thiết nghĩ có lẽ nào mình học tập quá nhiều, đầu óc trở nên thiếu linh hoạt trong tình cảm nên tiêu chuẩn mới hạ thấp xuống như thế này? Nhìn trân trân cậu, mắt không rời, cố để cậu hiểu là tôi đang bất mãn. Nhưng cuối cùng thì tôi vẫn để cậu đút cho mình miếng xoài kia.Cảm thán trước cái ngọt lịm thanh mát trong khoang miệng. Mắt tôi mở to hơn khen ngợi" Xoài ngọt thật đấy ""Ê tự nhiên Phúc muốn đặt biệt danh""Nói nghe thử coi""Phúc là xoài bình còn Thảo là nhị xoài"" Cái gì khó nghe thế Phúc... "…
Từng có một người con trai yêu tôi rất nhiều rất nhiều. Khi có còn trẻ con chẳng biết gì cứ cho rằng người ta thích mình thì làm vài việc cho mình có sao đâu, mình cũng không ép mà. ✨✨✨…
Ngồi ở bàn trước mặt tui có một đôi chim cu, bọn nó suốt ngày làm ra ba cái chuyện trời ơi đất hỡi mà tui không thể nào hiểu được.Người ta gọi đây là: "Những đứa yêu nhau mấy ai được bình thường."FA như tui thở dài, chừng nào thì chúng nó mới chịu dừng đây!Lời lảm nhảm: Cái này mình viết chơi chơi, nội dung chủ yếu là ba cái trò quậy phá của của thời học sinh. Nhưng khuyến cáo, ai muốn đọc truyện xả stress thì đừng nhảy vào :)))…
12 con người cùng nắm tay nhau đứng dưới gốc cây phượng đỏ thắm cùng mỉm cười nhìn bầu trời cất tiếng hát..Nắng vàng gió lay...Sân trường nay bỗng đẹp...Một hình bóng dỗi quen thuộc...Làm ngại ngùng hương tóc mây...Thẫn thời đứng đây...Trộm nhìn ai bồi hồi...Và rồi cứ thế...Đi theo em từng ngày trôi... ....Ngày 30 tháng 6 Xin hãy giữ gìn Tuổi Thanh Xuân này.₩ Cảm ơn đã đọc ₩…
Vô tình gặp chị, lướt qua tôi và đã mang theo trái tim biết yêu này."Nếu trời mưa, em sẽ ở đây, vậy anh có cùng em ở lại?"Dù trời có nắng, anh cũng sẽ ở lại cùng em."…
Năm ấy,Đã có một tình yêu nảy nở.Một tình yêu đẹp,Đẹp đến đau lòng...Không ngọt ngào và thơm ngát như người ngoài thấy.Nhưng may sao, họ vẫn có nhau.[...] Lời tác giả: Đây là chuyện về thể loại học đường, viết dưới góc nhìn nhân vật Hưng nên mình đặt cảm xúc, suy nghĩ của Hưng lên đầu. Mình sẽ như hoá thân vào nhân vật này nên đôi khi sẽ có những suy nghĩ ích kỉ, nhưng đảm bảo sẽ phù hợp với tích cách nhân vật.Mình đang tập viết, mong mọi người góp ý ạ.Cuối cùng thì chúc mọi người một ngày tốt lành!TRUYỆN CHỈ ĐƯỢC ĐĂNG TẠI WATTPAD…
Tại ngôi trường Đế Lan,ngôi trường chỉ dành cho các con nhà giàu mới vó thể học.Trong ngôi trường đó có một chàng trai khiến bao nhiêu con tim của các nữ sinh trong trường phải lao đao mỗi khi anh chàng xuất hiện đơn giản vì anh vừa đẹp trai mà lại còn là người thừa kế của tập đoàn Cố thị tên là Cố Minh Huy.Bỗng một ngày có một cô gái chuyển đến trường học Đế Lan tên là Trương Hoài Thy vì để trốn việc kết hôn do gia đình sắp đặt nhưng cô không biết chú rể là ai? Trong lần xuất hiện đột ngột này của cô đã làm thay đổi rất nhiều thứ ở ngôi trường.Và chính cô đã thuần phục được trái tim băng giá của anh chàng.Mọi người muốn biết cô thuần phục anh chàng này ra sao thì hãy theo dõi truyện nhé !❤…
Nguyễn Hoàng Anh Thi (học sinh mới): Tuổi 16, lớp 10A2. Bề ngoài là người nhút nhát, ít nói nhưng thật chất lại là một badgirl, dân chơi chính hiệuTrần Minh Nhật: tuổi 18, lớp 12A1. Tính cách láu cá, trùm trường nhưng lại học rất giỏi. Là con ngoan trò giỏi trước mặt ba mẹ, thầy cô.Nguyễn Hoài Nam: tuổi 16, lớp 10a2. Tính cách lạnh lùng , ít nói với mọi người nhưng lại đối xử đặc biệt với một người. Học rất giỏi, trình độ tán gái lại càng giỏi hơn. Đừng thấy cậu ta bề ngoài lạnh lùng mà đánh giá con người của cậu ta. Còn rất nhiều điều mà chúng ta chưa hiểu hết về con người của taLiệu Nguyễn Hoàng Anh Thi sau khi chuyển trường sẽ làm thay đổi 2 chàng trai của chúng ta như thế nào? Xin mời mọi người theo dõi truyện…
Lăng Cẩm Nguyệt quá khứ của cô là thứ rất đáng sợ và chưa ai từng trải qua. Một cậu bé đã xuất hiện cứu rỗi cô khỏi thế giới đó nhưng lại bỏ lại cho cô cay đắng ngút ngàn. "Hận? Có ích gì chứ? Yêu thì đem lại được gì? Quanh đi quẩn lại vẫn chỉ là bỏ qua.."…
Nhóm có bốn người:- Một thằng weeaboo kính cận với câu cửa miệng "Loli là chân ái."- Một thằng chuyển giới có giới tính sinh học là nữ, với ước mơ "Một ngày nào đó tao nhứt định sẽ đi Thái."- Một thằng đẹp trai nóng bỏng tay nhưng mắc tật ợ to cùng nhiều tật xấu khác.- Một con có khuôn mặt như bị táo bón cùng cặp mắt cá chết, luôn trong trạng thái chán nản và phớt đời.Một ngày nọ cả nhóm nhận được một tin động trời: Chán Đời có crush!!! Và bất ngờ làm sao, crush của nó là thằng Yêu Đời nổi tiếng hâm hâm dở dở lớp bên cạnh.Thôi tóm gọn lại là câu chuyện này kể về hành trình support nhiệt tình của ba thằng vừa khùng vừa ế cho chuyện tình eo của con bạn thân đầu đá với crush của nó.Không harem hariếc gì ở đây đâu mấy bạn.…
Cả lớp vẫn đang học, nhưng tôi chẳng thể nào tập trung được.Những lời giảng của cô giáo như chảy qua tai tôi, còn tôi lại không thể không chú ý đến Vũ.Nó ngồi ngay bên cạnh tôi, gần đến mức tôi có thể cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng của nó, cảm giác gần gũi đến lạ.Tôi đang viết vào vở, nhưng đôi mắt lại không ngừng quay sang nhìn Vũ.Nó vẫn như thế, bình thản nhưng lại khiến tôi chẳng thể rời mắt.Bỗng nhiên, tôi cảm thấy một cảm giác lạ lùng trên tay mình.Lúc đầu, tôi tưởng mình chỉ mơ tưởng, nhưng không. Một bàn tay ấm áp, nhẹ nhàng, lướt qua tay tôi.Trần Hoàng Thiên Vũ không hề nhìn tôi, nhưng có thể cảm nhận được cái nắm tay ấy, dù chỉ là chạm nhẹ thôi.Giọng nó cất lên, mang theo sự ngọt ngào không thể chối từ:- Nguyệt Anh,đừng làm ngơ tao nữa.Tao làm gì sai mà bạn không thèm quan tâm đến tao thế?.Tôi hơi giật mình, nhưng cố gắng giữ vẻ mặt lạnh lùng, mặc dù trái tim tôi đập nhanh hơn một chút.Cái kiểu làm nũng ấy của Vũ...thật sự rất khó để từ chối.- Mày lại muốn gì nữa? Tự dưng làm nũng vậy là sao?.Mắt Vũ sáng lên, nó tiến gần hơn một bước, vẫn giữ cái giọng nũng nịu ấy:- Cái gì mà "tự dưng"? Tao chỉ muốn hỏi một câu thôi mà.- Mày không thể dành chút thời gian cho tao sao?.- Không.Trần Hoàng Thiên Vũ × Vũ Hân Nguyệt Anh…
Tên: Alpha của tôi có mùi giấy.Tác giả: Tịnh Tâm.Thể loại: ABO, AxO, hiện đại, bối cảnh Nhật Bản, học đường, lát cắt cuộc sống...A/N: Câu chuyện ngẫu hứng, nghĩ gì viết đó, nếu có điều kiện thì có thể tương lai sẽ viết lại toàn bộ và hoàn chỉnh hơn.Giới thiệu:Kaya là một học sinh năm nhất của trường phổ thông A, thành tích học tập tốt, đạo đức tốt, nhân phẩm tốt, lại còn mạnh mẽ và dễ thương... khụ, đẹp trai. Một Omega được nhiều người theo đuổi và không hiền lắm, nhưng vẫn khiến Alpha thốt lên, "Omega này thật thú vị."Cuộc sống của cậu có lẽ sẽ yên bình trôi qua nếu không phải tên Alpha ngu ngốc - Raiyu xuất hiện, từ lần đầu gặp Kaya đã không ưa tên khốn này rồi, thế mà nguyên cái trường lại đồn cậu và tên này đang hẹn hò với nhau!! Khi đã đính chính không phải thì cả hai lại đối mặt với địa ngục tỏ tình, đúng vậy, cả hai bị làm phiền bởi một đống thư tình và người theo đuổi gần như mỗi ngày."..." Phiền vl, hay cứ giả vờ là người yêu đi?Nghĩ rồi, cả hai vờ là người yêu thật. Mọi chuyện sau đó êm đềm cho đến khi Kaya lên đại học, cậu chia tay Raiyu và sống hạnh phúc mãi về sau...Đáng lý vậy.Vậy mà bây giờ cậu lại được Alpha đẹp trai kì lạ bấm dính, chẳng rõ lý do tại sao luôn.Cơ mà cậu ta có pheromone mùi giấy nha, khá ấn tượng, à đúng rồi, tên Alpha này tên Arlo, du học sinh đến từ nước Anh.Ghép nối: Arlo x Kaya.…