Gió theo mây
Có bao giờ bạn lặng lẽ đứng giữa hai người không hề nhìn thấy nhau,...mà vẫn cảm nhận được tất cả những gì họ chưa từng nói?Có những khoảng lặng không cần lấp đầy, có những ánh mắt không cần giao nhau, có những tình cảm chỉ cần tồn tại - không cần hồi đáp.Tôi không phải là nhân vật chính trong câu chuyện này.Tôi chỉ là người đi ngang qua đường, như cơn gió nhẹ giữa hai mùa không kịp gặp.Nhưng nó cũng đủ để tôi thấy họ thương nhau -bằng tất thảy những gì họ có.Và nếu như bạn còn đủ dịu dàng để lắng nghe,thì tôi sẽ kể bạn nghe một chuyện vốn dĩ không tồn tại,...nhưng chưa từng biến mất.…