Tên truyện: Tương Khuynh 《相倾》Tác giả: Citrus楚东我Editor: JillianJungThể loại: Bách hợp, cung đình cổ trang, 1x1, có H sương sương, fanfict đồng nhân từ series phim Hùng Binh LiênNhân vật chính: Lương Băng × Tường Vi(Trưởng công chúa Lương Băng × Hoàng hậu Tường Vi)Nhân vật phụ: Khải Sa, Hạc Hi, Nhạn, Ca Nhĩ, Cát Tiểu Luân, Hoa Diệp,...và các cameo khác trong Hùng Binh Liên.Link gốc: https://www.weibo.com/5710737256/I5RPuAUJaTình trạng raw: Chương 37 (Đang ra)Tình trạng edit: Vừa lết, vừa bò, vừa chạy đua theo tác giả (khoảng 2 chương/tuần)~~~ Edit vì sở thích cá nhân đối với CP Lương Vi ~~~…
Tóm tắt cốt truyện:Bối cảnh:Một thế giới nơi ký ức tiền kiếp là điều bị cấm kỵ. Những ai nhớ được kiếp trước sẽ bị xóa sạch linh hồn để "tái sinh hoàn toàn".---Nhân vật chính:Di Vạn (Ivan) - Một người sống ở thế giới hiện đại, bất ngờ phát hiện mình là người duy nhất còn nhớ được tám kiếp luân hồi trước - và trong tất cả các kiếp đó, anh luôn yêu một người tên Till, nhưng họ chưa bao giờ có kết thúc trọn vẹn.Đế Nhĩ (Till) - Một người lạnh lùng, sống ở thời điểm hiện tại, không nhớ gì về những kiếp trước. Trong hiện tại, anh là bác sĩ tâm thần của Di Vạn, luôn nghĩ Di Vạn bị hoang tưởng khi nhắc đến "tiền kiếp" và "tình yêu bất tử".---Tuyến truyện chính:Di Vạn điên cuồng tìm cách khiến Till nhớ ra anh là ai - dù chỉ một mảnh ký ức. Anh kể lại từng mảnh vỡ trong giấc mơ: từ chiến tranh thời cổ đại, kiếp là thi sĩ thời phong kiến, đến cả thế giới cyberpunk tương lai. Mỗi kiếp họ đều yêu nhau, nhưng đều chết trong bi kịch.Till lúc đầu nghĩ Di Vạn chỉ là bệnh nhân tâm thần, nhưng dần dần, những giấc mơ lạ xuất hiện... những vết sẹo, những bài thơ Di Vạn từng viết trong "mơ", trùng khớp hoàn toàn với những thứ anh chưa từng biết.Khi Till bắt đầu tin, hệ thống quản lý "luân hồi" (một tổ chức siêu nhiên bảo vệ trật tự ký ức) phát hiện ra Di Vạn đã "phá luật". Anh sẽ bị xóa vĩnh viễn khỏi vòng luân hồi, không thể chuyển kiếp nữa.---Cao trào:Till cuối cùng nhớ lại tất cả - từng nụ hôn, từng lần họ bị chia cắt, và những cái chết đau đớn. Nhưng đã quá muộn. Di Vạn…