abcxyz
…
Lời kể : "Ngày xửa... ngày xưa... Có một nàng công chúa đẹp đến mức cả thế gian cúi đầu, nhưng trái tim nàng là đóa hoa kịch độc-ai chạm vào cũng chết trong mộng mị."Thuở bé, cô gái lớn lên bên những câu chuyện bà kể dưới ánh đèn dầu. Bà kể về một nàng công chúa đẹp đến nỗi tiên nữ phải che mặt, những mỹ nhân biển sâu cũng cúi đầu, hoa lá cũng giấu mình vì thua kém. Nhưng vẻ đẹp ấy là một lời nguyền. Bên trong nàng là con bọ cạp lạnh lùng, tàn nhẫn, những gai nhọn giấu dưới cánh hoa, ai si mê nàng đều chết trong tuyệt vọng ngọt ngào."Đẹp quá cũng là một loại tội lỗi, cháu ạ," bà từng nói thế, chạm nhẹ vào tóc cô bé ngày nào.Rồi bà ra đi. Nhiều năm sau, cô gái trở lại căn nhà cũ trong một chiều giông gió-chỉ định thu dọn rồi rời đi. Nhưng cơn bão buộc cô qua đêm trong căn phòng xưa, nơi mọi thứ nằm im như chưa từng có thời gian.Đèn dầu leo lét. Búp bê xếp hàng lặng im. Hộp nhạc ngủ quên. Những cuốn truyện cổ tích rách mép. Cô chạm tay vào bìa sách cũ, khẽ cười thì thầm:"Nếu em là nàng công chúa ấy... em không cần ai yêu mình,...."Gió ngừng. Mưa xa dần. Trong gương, cô thấy chính mình-hay là một bóng hình khác? Ánh mắt sâu thẳm, nụ cười mong manh, kiêu bạc.Một câu hát vọng về như gió: "Ngày xưa có một nàng công chúa...Ai nhìn thấy nàng đều chết trong mộng mị...Còn nàng, mãi mãi không bao giờ tỉnh lại..."Đêm đó, cánh cửa cổ tích mở ra.Và cô bước vào-hay đúng hơn, chính cổ tích đã bước vào cô.…